Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1746: Đi chết đi

Linh hồn!

Diệp Huyền vừa dứt lời thì linh hồn của hắn lập tức rời khỏi nhục thân và lơ lửng trên không trung.

Hắn nắm chặt Thiên Tru Kiếm trong tay. Lần này hắn đã khác so với trước đó, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng. Rất rõ ràng, hắn không thạo đánh bằng linh hồn cho lắm.

Đúng lúc ấy, Vô Hy ở bên cạnh bỗng nói: “Tiểu tử, ngươi có thể không đồng ý mà! Ta mà muốn đưa ngươi đi thì Đạo Chủ cũng không ngăn cản được đâu!”

Ở phía xa xa, Thiên Tử mỉm cười, nói: “Tiền bối nói phải, thế nhưng tiền bối có bảo vệ được Phù Văn tông với Vạn Duy thư viện không?”

Vô Hy trầm mặc.

Hắn ta có thể bảo vệ được Diệp Huyền, thế nhưng không thể bảo vệ cả Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện được.

Một cường giả như Nhậm Bình Sinh mà muốn nhắm vào hai thế lực này thì hắn ta cũng không thể ngăn cản được.

Phải biết rằng Thiên Tử là Thiên Tuyển Chi Tử đó!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Thiên Tử, nói: “Tới đi!”

Vô Hy do dự trong chốc lát rồi nói: “Nếu như ngươi sống được thì sau này chắc chắn sẽ hơn hắn ta!”

Nghe vậy, Vô Hy lập tức hiểu ý của Diệp Huyền.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Vô Hy bỗng lên tiếng: “Diệp Huyền, ngươi phải nghĩ cho kĩ đấy!”

Thiên Tử mỉm cười: “Sư tôn yên tâm, ta biết chừng mực!”

Dẫu sao thì hắn ta cũng không thể bảo vệ hai thế lực này mọi lúc mọi nơi!

Nói đoạn, tay phải hắn bèn siết chặt lấy Thiên Tru Kiếm. Một luồng kiếm ý cực lớn không ngừng cuộn trào trong cơ thể hắn. Có điều, so với trước đó thì luồng kiếm ý này yếu hơn rất nhiều.

Diệp Huyền nhìn Vô Hy, lắc đầu: “Là Thiên Tuyển Chi Tử mà hắn ta còn bỉ ổi như vậy thì ta không còn lựa chọn nào khác rồi!”

Thiên Tử liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Diệp Huyền, ngươi cũng đừng tức giận như vậy, chúng ta đấu một trận công bằng, ngươi yên tâm, ta sẽ không sử dụng vũ khí!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ngươi có thể từ bỏ tộc nhân của mình không?”

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng gào lên: “Cái tên bỉ ôi vô liêm sỉ kia, đi chết đi!”

Không thể không nói, câu nói này đã đánh giá quá cao rồi!

Nói đoạn, hắn lập tức cầm Thiên Tru Kiếm xông về phía Thiên Tử.

Ở phía xa xa, Thiên Tử khẽ nhếch khóe miệng. Hắn ta đang định ra tay thì đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh hắn ta bỗng lên tiếng: “Cẩn thận!”

Nói đoạn, linh hồn Thiên Tử bèn xông về phía Diệp Huyền. Trông thấy Diệp Huyền, hắn ta bèn cười: “Diệp Huyền, để ta xem xem không có hai món vũ khí phòng ngự kia thì ngươi có…”

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử. Lúc này, Vô Hy ở phía xa xa bỗng nói: “Đây là Đại Hồn Chi Thuật, năm ấy Đạo Chủ đời đầu tiên của Hộ Đạo giả: Lâm Lang đã sáng tạo ra nó. Linh hồn và trời đất hòa vào làm một, mạnh vô cùng, linh hồn và kiếm của ngươi không thể đả thương hắn ta đâu!”

Hắn phải lùi lại cả trăm trượng!

Kiếm của hắn nhanh vô cùng!

Uỳnh!

Thiên Tử liếc nhìn Diệp Huyền, trên mặt là nụ cười ung dung. Hắn ta đang định lên tiếng thì Diệp Huyền bỗng hét lên: “Lão tử liều mạng với ngươi!”

Đúng lúc đó, linh hồn của Thiên Tử bỗng trở nên hư ảo.

Tuy nhiên trong mắt Thiên Tử thì kiếm của hắn vẫn yếu lắm!

Lần này kiếm của hắn mới nhanh hơn một chút.

Nói đoạn, hắn lại xông lên.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Huyền đã bị một luồng sức mạnh thần bí đánh bay!

Thế nhưng với Thiên Tử mà nói thì chẳng là gì cả. Nếu Diệp Huyền không dùng linh hồn đấu với hắn ta thì hắn ta còn kiêng dè một chút. Thế nhưng nếu chỉ dùng linh hồn thì Diệp Huyền thực sự quá yếu!

Thiên Tử khẽ phất tay phải, một luồng sức mạnh linh hồn cực lớn dâng trào. Diệp Huyền còn chưa kịp lại gần hắn ta thì đã bị đánh bay về phía sau!

Sau khi dừng lại, sắc mặt hắn bèn tối sầm lại.

Không chỉ có vậy, linh hồn của hắn còn mờ ảo đi một chút!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng hóa thành một đường kiếm quang và biến mất ngay tại chỗ.

Thiên Tử liếc nhìn hắn, mỉm cười: “Cường giả chân chính thì phải mạnh cả nhục thân và linh hồn. Diệp Huyền, ngươi…”

Sắc mặt Diệp Huyền sầm xuống.

Thiên Tử đang định ra tay thì đúng lúc ấy, kiếm trong tay Diệp Huyền bỗng biến thành Trấn Hồn Kiếm!

Khoảnh khắc kiếm của hắn biến thành Trấn Hồn Kiếm, Nhậm Bình Sinh ở phía xa xa bỗng tái mặt. Hắn ta lập tức ra tay, mà đúng lúc ấy, Vô Hy cũng ra tay.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Ở phía xa xa, Thiên Tử trông thấy Trấn Hồn Kiếm trong tay Diệp Huyền bèn tái mặt. Khoảng khắc ấy, hắn ta muốn lùi lại nhưng mới nãy hắn ta đã ra tay mất rồi! Thế là hắn ta bèn định bụng thu tay, thế nhưng lại nhận ra nếu thu tay thì chắc chắn mình sẽ toi mạng. Hắn ta chỉ có thể đỡ kiếm này của Diệp Huyền thì mới có cơ hội sống.

Thiên Tử không thu tay nữa mà gào lên và xuất chưởng. Không gian xung quanh lập tức cuộn trào!

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Vụt!

Một tiếng nứt vỡ vang lên.

Rất nhanh sau đó, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Ở phía xa xa, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy cũng dừng lại. Nhậm Bình Sinh nhìn sang phía bên phải, hắn ta thấy có một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán của Thiên Tử.

Trấn Hồn Kiếm!

Lúc này, linh hồn của Thiên Tử đã bị một luồng sức mạnh thần bí cố định tại chỗ. Không chỉ có vậy, linh hồn của hắn ta còn đang tan biến từng chút một!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Nhậm Bình Sinh bèn nhắm chặt hai mắt.

Hắn ta biết, giờ thì đã muộn rồi!

Thiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nói: “Thực ra ngươi rất muốn ta dùng linh hồn để đấu với ngươi đúng không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đoán đúng rồi!”

Thiên Tử đang định nói thêm gì đó thì Diệp Huyền bỗng bảo: “Ngươi có thể chết thanh thản hơn một chút không?”

Nói đoạn, hắn bèn đẩy mạnh kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận