Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 517: Huynh Đệ Đều Đang Đợi Ngươi!

Quanh thân Diệp Huyền, không gian kích động một hồi, phảng phất như muốn vỡ tan.

Sắc mặt Việt Kỳ đại biến, vọt thẳng đến trước mặt Diệp Huyền, nhưng lúc này, những không gian chi lực xung quanh kia vậy mà trực tiếp đánh tới nàng.

Bành!

Việt Kỳ trong nháy mắt đã bị đẩy lui trọn vẹn trăm trượng!

Sau một khắc, trong tay Việt Kỳ đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, thoáng qua, nàng trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang mãnh liệt bắn ra.

Cứ như vậy, kiếm quang một đường xé rách, Việt Kỳ cưỡng ép đi tới bên người Diệp Huyền, tiếp theo, nàng đưa tay phải nắm lấy eo Diệp Huyền, thân hình run lên, biến mất ngay tại chỗ.

Mà chỗ Diệp Huyền đã đứng, đã vặn vẹo thành một vòng xoáy quỷ dị.

Bên trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi trên đỉnh tháp dường như phát hiện chuyện gì không đúng, nàng ngừng lại, mà lúc này, Đại thần lầu hai đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng lạnh lùng nhìn Tiểu Linh Nhi, không nói gì.

Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, lông mày hơi nhăn lên, mà trên cánh tay phải của nàng, trải rộng vết rạn, đó là do không gian chi lực vừa rồi.

- Cỗ lực lượng kia, khó mà chưởng khống, vẫn là bảo hắn tạm thời chớ có nếm thử!

Bên trong Vân Kiếm điện.

Lúc này, Cố Tiểu Nhàn đột nhiên nói:

Lúc này, Đại thần lầu hai đột nhiên bắt lấy nàng, sau đó biến mất khỏi đỉnh tháp.

Cố Tiểu Nhàn trầm giọng nói:

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó che cặp mắt của bản thân, quay người chậm rãi bò xuống dưới, vừa bò vừa nói:

Việt Kỳ lắc đầu:

...

- Không nhìn thấy ta... Không nhìn thấy ta nha...

Cỗ không gian chi lực kia, mạnh đến nỗi lúc này nàng nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

Việt Kỳ nói khẽ:

Diệp Huyền nằm trên giường, đã lâm vào hôn mê, bên cạnh hắn, là Việt Kỳ và Cố Tiểu Nhàn.

- Hắn sẽ không bỏ cuộc.

- Lúc trước kém chút đã thành công, hẳn là xảy ra vấn đề khác.

- Rất nguy hiểm!

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền thanh tỉnh lại.

- Liên Bút phong, Tông chủ có việc!

Thấy cảnh này, Diệp Huyền ngẩn ra, hắn còn chưa đánh nàng a!

- Cũng thế, tính tình tên này rất quật cường...

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Cố Tiểu Nhàn khẽ gật đầu:

Đại thần lầu hai lắc đầu:

Hắn thấy, loại kiếm không biết cấp bậc này, khẳng định không phải ai cũng có thể tuỳ tiện rút ra, bằng không, chẳng phải quá hạ thấp sao?

- Vì sao, sao nàng có thể rút kiếm?

Lúc này, Thương Huyền xuất hiện ở trong điện, hắn nhìn thoáng qua hai nữ Việt Kỳ:

Lúc này, Đại thần lầu hai xuất hiện trước mặt hắn, cũng không phải bản thể xuất hiện!

Đại thần lầu hai nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nàng có thể rút kiếm!

Hai nữ khẽ gật đầu, rất nhanh, ba người rời đi.

Tầng thứ nhất, Tiểu Linh Nhi trốn ở trong góc, nhìn vào vách tường, ngồi xổm, hai tay nhỏ ôm bắp chân của bản thân, thỉnh thoảng lại nức nở.

Bởi vì hiện tại hắn đã biết, chính là Tiểu Linh Nhi giở trò quỷ.

Tỉnh lại, chuyện thứ nhất, Diệp Huyền trực tiếp tiến vào Giới Ngục tháp.

- Hai khả năng, thứ nhất, kiếm kia ai cũng có thể rút, thứ hai, nàng tương đối đặc thù.

Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đừng đánh chủ ý lên ba thanh kiếm kia, nếu không phải vừa rồi tự nàng đột nhiên dừng lại, một khi kiếm bị rút ra, chí ít có một nửa phong ấn trong tháp này sẽ trực tiếp vỡ tan! Khi đó, người chết đầu tiên là ngươi!

Diệp Huyền yên lặng.

Bởi vì hắn biết, Đại thần lầu hai không phải đang dọa hắn, một khi phong ấn trong tháp này phá toái, lúc đó, ai có thể ngăn cản những tồn tại trong tháp?

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi đang ngồi trong góc, lắc đầu, tiểu nha đầu này thật sự quá xảo trá a!

Hắn đi đến sau lưng Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn hắn, nước mắt rưng rưng, vô cùng ủy khuất.

Diệp Huyền im lặng:

- Ngươi ủy khuất cái gì? Vừa rồi kém chút nữa ta đã bị ngươi hại chết a!

Tiểu Linh Nhi bắt lấy kiếm, cả khuôn mặt là nụ cười xán lạn:

- Ngày sau ngươi có vấn đề gì, cần gì, trực tiếp tìm ta là được! Hiểu chưa?

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Huyền lấy ra một thanh kiếm đưa cho Tiểu Linh Nhi:

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, lầu bốn này rắp tâm không tốt a! Phải phòng bị một chút mới được!

Quả nhiên là lầu bốn!

- Hắn nói có kiếm là có thể ngự kiếm bay giống như ngươi!

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu.

Diệp Huyền nghe mà trợn mắt hốc mồm, có thể hiểu như vậy?

Một lát sau, Diệp Huyền cười khổ không thôi, bởi vì hắn phát hiện một điều, phương thức lý giải và tư duy logic của tiểu nha đầu này không giống như người bình thường.

Nàng nhận bản thân là người, kỳ thật, nàng cũng không là người, mà tư duy logic của nàng, một nửa học của nhân loại, nửa còn lại không biết từ đâu ra... Một câu, bất kỳ chuyện gì nàng cũng sẽ suy nghĩ theo hướng có lợi cho nàng, và làm!

Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, có chút chột dạ:

- Ngươi, ngươi sẽ đánh ta sao?

Diệp Huyền lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Ngươi đi rút kiếm làm gì? Có phải lầu bốn kia bảo ngươi đi hay không?

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:

- Nàng nói ngươi không cho nàng rút kiếm, cũng không nói là không cho rút một thanh nào, thế là, nàng cho rằng không thể rút một thanh, nhưng lại có thể rút hai thanh!

Một bên, Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Không phải ta đã nói với ngươi, kiếm kia không thể rút sao?

Vẻ mặt Diệp Huyền có chút nghiêm nghị lại:

- Ta... Cũng không rút ra!

Tiểu Linh Nhi hơi cúi đầu:

- Hiểu rõ!

Nhìn nụ cười xán lạn của Tiểu Linh Nhi, Diệp Huyền mỉm cười, kỳ thật, hắn cũng không thật sự tức giận, bởi vì tiểu nha đầu trước mắt cũng không có ác ý, chỉ là ham chơi một chút! Nhưng mà, về sau cần phải quản giáo thật kỹ, bằng không, có thể ngày sau sẽ xảy ra việc lớn!

Chơi với Tiểu Linh Nhi một lúc, Diệp Huyền rời đi Giới Ngục tháp, hắn đi tới hậu sơn lần nữa.

Tiếp tục ngưng tụ!

Một lúc lâu sau, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Chuôi kiếm này tựa như do nước ngưng tụ thành, trong suốt, mà xung quanh kiếm này, không gian rung động kịch liệt.

Không Gian Chi Kiếm!

Kỳ thật trước đó, hắn đã ngưng tụ thành công, chỉ là bị Tiểu Linh Nhi phá hủy. Thế nhưng không quan trọng, hắn đã quen thuộc cách thức ngưng tụ, bởi vậy lần này, trực tiếp thành công.

Nhìn Không Gian Chi Kiếm trước mặt, vẻ mặt Diệp Huyền ngưng trọng.

Bên trong chuôi kiếm này, ẩn chứa không gian chi lực cực kỳ cường đại, lực lượng trong đó, làm hắn cũng có chút kiêng kị.

Diệp Huyền cũng không nếm thử lực lượng của chuôi kiếm này, bởi vì nếu thử ở nơi đây, khẳng định sẽ tạo thành động tĩnh không nhỏ.

Diệp Huyền thu hồi kiếm, mà lúc này, hắn đột nhiên lấy ra một viên truyền âm thạch, bên trong truyền âm thạch truyền ra một thanh âm mà hắn quen thuộc.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, quay người ngự kiếm mà đi.

Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới dưới núi Thương Kiếm tông, dưới núi Thương Kiếm tông, hắn nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc.

Chính là Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi!

Diệp Huyền đi đến trước mặt ba người, lần lượt ôm ba người một cái.

Ba người này, đúng là hắn gọi tới!

Vào lúc giữa trưa, Diệp Huyền dẫn theo ba người rời đi Thương Kiếm tông.

Trên không, bốn người cưỡi gió mà đi.

Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đều đã đạt đến Vạn Pháp cảnh, bởi vậy, hai người đã có khả năng ngự phong phi hành, mà Diệp Huyền cũng không ngự kiếm, mà là ngự phong phi hành cùng với bọn hắn.

Trên không, Mặc Vân Khởi nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp thổ phỉ, các huynh đệ trong học viện đều đang đợi ngươi triệu hoán a!

Bạch Trạch gật đầu:

- Đạo binh Thương Lan học viện chúng ta, còn có mười người thủ hạ của Cửu công chúa... Sức chiến đấu của bọn hắn hiện tại, tuyệt đối là đệ nhất Thanh Châu.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Không vội!

Hiện tại sự tình với Hộ Giới minh còn chưa xử lý xong, nếu triệu tập học viên Thương Lan học viện, chắc chắn Hộ Giới minh sẽ không buông tha Thương Lan học viện!

Mặc Vân Khởi cũng khẽ gật đầu:

- Hiện tại quả thực vẫn chưa đến thời điểm, nhưng chỉ muốn nói cho ngươi một tiếng, các huynh đệ đều đang đợi ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận