Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1185: Bọn chúng lên cơn rồi

Chạy à?

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn cũng định đuổi theo. Tuy nhiên, tốc độ của con yêu thú quá nhanh nên trong chớp mắt nó đã biến mất trong màn đêm.

Diệp Huyền sững sờ!

Con này còn biết chạy cơ à?

Hắn sơ suất rồi!

Diệp Huyền lắc đầu, thấy hơi hối hận. Khó khăn lắm hắn mới vắt kiệt sức con yêu thú này mà giờ nó lại chạy mất…

Hắn do dự trong chốc lát rồi lựa chọn không tiếp tục đuổi theo con yêu thú nữa.

Bởi giờ thể lực của hắn cũng không còn nhiều!

Ít nhất cũng phải hơn một trăm con đấy!

Đám yêu thú kia đương nhiên không có ý định tha cho hắn, chúng điên cuồng đuổi theo Diệp Huyền…

Con yêu thú nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt phẫn nộ, nó điên cuồng gào thét. Những con yêu thú còn lại cũng gào theo nó, sau đó bọn chúng điên cuồng xông về phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền quay người chạy như bay…

Hắn chau chặt mày, quay người lại nhìn. Đúng lúc ấy, một mảng cây cách đó không xa đổ rạp xuống. Rất nhanh sau đó, một đám yêu thú đen sì xông về phía hắn!

Rất nhanh sau đó, hắn gặp được Chương Thanh. Trông thấy sau lưng Diệp Huyền có rất nhiều yêu thú, Chương Thanh bỗng sững sờ, hỏi: “Ngươi đã làm gì thế?”

Hiện giờ hắn cần nghỉ ngơi cái đã!

Hơn một trăm con yêu thú thì ai mà đỡ được?

Yêu thú dẫn đầu là con hắn vừa mới đánh xong!

Diệp Huyền quay người rời đi. Đúng lúc ấy, không gian phía sau hắn đột nhiên chấn động!

Đậu má, con yêu thú kia còn biết đi gọi đồng bọn trợ giúp cơ đấy!

Cái đám yêu thú sau lưng hắn thì điên cuồng đuổi theo.

Diệp Huyền nhìn đám yêu thú mà thấy đầu mình tê dại!

Diệp Huyền đang định chạy về hướng thôn trang thì Chương Thanh bỗng nói: “Không thể kéo bọn chúng tới nơi đó được, đi theo ta!”

Diệp Huyền điên cuồng tháo chạy!

Diệp Huyền chẳng đáp chẳng rằng, hắn chỉ túm lấy Chương Thanh rồi chạy như bay.

Chương Thanh nhìn chằm chằm hắn: “Chắc chắn ngươi đã làm gì đó mới khiến đám yêu thú kia phẫn nộ như vậy!”

Chương Thanh đứng bên cạnh Diệp Huyền, nàng trầm giọng nói: “Đám yêu thú này chưa từng đánh theo bầy bao giờ, rốt cuộc ngươi đã làm gì thế?”

Sắc mặt Chương Thanh vô cùng khó coi, nàng nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì hả?”

May mà tốc độ của hai người rất nhanh nên đám yêu thú kia không thể đuổi kịp trong một thời gian ngắn. Thế nhưng chúng nó không hề từ bỏ.

Mặt Chương Thanh đen như nhọ nồi, cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa.

Nói đoạn, nàng đưa Diệp Huyền chạy về phía bên phải.

Rất rõ ràng, mục tiêu của bọn chúng chính là Diệp Huyền!

Chương Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, hắn trực tiếp chạy về phía bên trái, đám yêu thú kia lập tức đuổi theo hắn và không quan tâm đến Chương Thanh nữa!

Diệp Huyền nói: “Chương Thanh cô nương, chúng ta chia nhau ra chạy đi.”

Nhất là con yêu thú dẫn đầu, nó vừa đuổi theo vừa gào rú như một tên điên vậy!

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta chỉ đấu một một với nó, rồi tìm điểm yếu của nó, chỉ vậy thôi…”

Chương Thanh lại trầm giọng nói: “Không thể chỉ có vậy thôi!”

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, đám yêu thú phía sau hai người bỗng tăng tốc độ. Thấy vậy, sắc mặt hai người thay đổi, chúng nó có chết cũng sẽ không dừng lại đúng không!

Diệp Huyền chỉ đành cười trừ: “Đâu… đâu có làm gì đâu!”

“Bọn chúng lên cơn điên rồi!”

Đúng lúc ấy, đám yêu thú phía sau hai người bỗng gào rú lên, cả đất trời như sắp sụp đổ đến nơi!

Diệp Huyền: “…”

Nhìn đám yêu thú đang đuổi theo Diệp Huyền, Chương Thanh không khỏi chau mày: “Cái tên này đã làm gì thế không biết…”



Ở phía xa, Diệp Huyền chạy nhanh như bay, đám yêu thú phía sau hắn vẫn cắn chặt không buông!

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền tới một khu đồng bằng, đám yêu thú đang cách hắn càng lúc càng gần.

Giờ mà chạy tiếp thì coi như xong!

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên nghiêm trọng.

Bởi lẽ hiện giờ thể lực của hắn không thể bì với thể lực của đám yêu thú kia nữa rồi!

Tất cả sức mạnh của hắn đều bị phong bế!

Diệp Huyền bỗng dừng bước chân, dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, lập tức cắn rách đầu ngón tay của mình, một giọt máu cứ thế chảy ra!

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, giọt máu kia chảy vào chính giữa lòng bàn tay hắn, sau đó hắn nhìn về phía đám yêu thú sau lưng. Đúng lúc ấy, đám yêu thú kia bỗng dừng lại!

Tất cả yêu thú đều dừng lại! Con nào con nấy đều nhìn chằm chằm giọt máu giữa lòng bàn tay Diệp Huyền!

Một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ xuất hiện!

Bọn chúng ngửi được một luồng khí tức mạnh mẽ trong giọt máu ấy!

Thấy đám yêu thú ngừng lại, Diệp Huyền lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm!

Tuy nhiên hắn vừa lùi một bước, đám yêu thú kia bèn đuổi theo.

Hắn đã dung hợp với Thiên Mệnh Chân Long nên trong máu cũng có khí tức của Thiên Mệnh Chân Long. Loại thần thú đặc biệt này có sức uy hiếp vô cùng to lớn đối với bọn yêu thú.

Quả nhiên, sau khi ngửi được khí thức của Thiên Mệnh Chân Long trong máu, đám yêu thú kia không còn đuổi theo hắn nữa!

Tuy nhiên, có vẻ con yêu thú ban nãy đại chiến với hắn vẫn không muốn từ bỏ, sự phẫn nộ đã khiến nó mất đi lí trí…

Nó chỉ muốn giết chết con người trước mắt này!

Thấy con yêu thú đó rục rịch chuẩn bị xông lên, khóe mắt Diệp Huyền bỗng co giật, con yêu thú này tức đến phát điên rồi chăng?

Đúng lúc ấy, con yêu thú kia định xông lên, có điều nó đã bị một con yêu thú khác bên cạnh ngăn lại!

Thấy vậy, Diệp Huyền lại thở phào một hơi.

Nếu con yêu thú kia mà xông lên thật thì hắn thực sự không có cách ứng phó!

Thấy con yêu thú không hành động nữa, Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lùi về phía sau.

Sở dĩ hắn lấy máu của mình ra không phải bởi hắn muốn mượn huyết mạch chi lực mà là bởi hắn muốn mượn khí tức của Thiên Mệnh Chân Long trong máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận