Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3452. Ngươi gọi người đi! (2)



Chương 3452. Ngươi gọi người đi! (2)




Trong bóng tối, Ngạn Tri nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Nàng ta không ngờ Diệp Huyền có thể giết được Chương lão!
Cảnh giới của Chương lão hơn hắn nhiều đấy!
Ngạn Tri nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền!
Sở dĩ Diệp Huyền có thể giết được Chương lão phần lớn là bởi Kiếm Vực hắn vừa thi triển và thanh kiếm này!
Nàng ta càng lúc càng tò mò về thanh kiếm này!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đột nhiên đi về phía cánh cửa đá. Mà lúc này, một đám cường giả đột nhiên xông ra từ cánh cửa!
Tất cả đều là cường giả siêu cấp của Thần Môn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm lại!
Hơi bị nhiều người!
Lúc này, Tiểu An và Tĩnh Tri xuất hiện bên cạnh hắn.
Cùng với đó còn có một bạch phát lão giả.
Trông thấy bạch phát lão giả, Diệp Huyền lập tức sững sờ.
Hắn từng gặp người này, là lão đầu đã chơi cờ với Thanh Nhi!
Sao hắn ta lại tới đây?
Diệp Huyền nhìn lão giả, lão giả mỉm cười: “Diệp thiếu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sao tiền bối lại tới đây?”
Lão giả nói: “Nghe nói Diệp thiếu đang triệu tập người, sao ta có thể không tới?”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lão giả lại bảo: “Hôm ấy sau khi tạm biệt tiền bối, ta trở về và đã cảm ngộ được vài điều, không ngờ còn tiến bộ thêm một bước!”
Diệp Huyền quan sát lão giả, lão giả này mạnh hơn trước đó rất nhiều!
Lão đầu này cũng lợi hại đấy!
Đã bị Thanh Nhi đả kích một trận rồi mà vẫn tiến bộ được?
Bạch phát lão giả nhìn đám cường giả Thần Môn phía xa xa, hắn ta trầm giọng nói: “Diệp thiếu, những người này không đơn giản đâu!”
Diệp Huyền gật đầu: “Bọn họ là người của Thần Nhân tộc, muốn huỷ diệt nhân loại trên vũ trụ này!”
Bạch phát lão giả nhíu mày: “Thực sự muốn huỷ diệt tất cả nhân loại?”
Diệp Huyền gật đầu!
Vẻ mặt bạch phát lão giả sầm lại: “Một chủng tộc lớn mạnh hơn à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thần Nhân tộc, trước kia chưa từng nghe tới, song hiện giờ xem ra thực lực của đối phương chắc chắn hơn Nhân tộc!”
Bạch phát lão giả tỏ vẻ lo lắng, có vẻ như hắn ta nhớ tới điều gì đó nên nhìn Diệp Huyền: “Diệp thiếu, lệnh muội là nhân loại chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên Thanh Nhi là nhân loại rồi, tại sao tiền bối lại hỏi vậy?”
Bạch phát lão giả cười ha ha: “Là nhân loại à! Là nhân loại thì ta không sợ nữa!”
Ban nãy hắn ta chỉ sợ nữ tử váy trắng là người của Thần Nhân tộc!
Nếu như nàng là người của Thần Nhân tộc thì còn đánh đấm gì nữa?
Cứ đầu hàng luôn đi!
Nhưng nếu nữ tử váy trắng đã là nhân loại thì còn sợ gì chứ?
Nghe bạch phát lão giả nói vậy, Diệp Huyền bèn lắc đầu cười. Hắn nhìn đám cường giả của Thần Môn phía xa: “Tiền bối, ta cần các ngươi chặn mấy người này giúp ta!”
Bạch phát lão giả lập tức lắc đầu: “Tiểu hữu, chúng ta không chặn được!”
Cảnh giới của những người này cao hơn bọn họ, hơn nữa nhân số cũng nhiều hơn bọn họ, ba người bọn họ muốn ngăn chặn đám người này có vẻ không thực tế chút nào!
Tiểu An đột nhiên nói: “Ta có thể!”
Tĩnh Tri trừng mắt với nàng: “Ngươi có thể cái con khỉ!”
Cuối cùng nàng cũng phát hiện, vì Diệp Huyền, Tiểu An đã mất cả não luôn rồi!
Ba người ngăn chặn mấy chục người?
Đó là điều hoàn toàn không thể!
Đừng nói ba người bọn họ, kể cả có thêm Diệp Huyền cũng không ngăn chặn nổi!
Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn, ở phía dưới, vô số ngọn lửa đang không ngừng lan vào vũ trụ. Cùng lắm nửa canh giờ nữa thôi là những ngọn lửa này sẽ thiêu rụi cả vũ trụ!
Hắn không còn nhiều thời gian nữa!
Bắt buộc phải vào cánh cửa kia và phá vỡ trận pháp!
Lúc này, một lão giả của Thần Môn liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn cứu nhân loại sao, đúng là mơ tưởng!”
Diệp Huyền nhìn lão giả: “Các ngươi cũng là nhân loại, Thần Nhân tộc muốn tiêu diệt nhân loại, chẳng lẽ các ngươi…”
Lão giả nở nụ cười lạnh lùng: “Nhân loại? Đợi huỷ diệt các ngươi xong, chúng ta có thể tới Thần Vực, Thần Nhân tộc sẽ giúp chúng ta thoát khỏi thể xác và linh hồn nhân loại. Tới khi ấy, chúng ta sẽ được tiếp xúc với thần đạo văn minh, tu luyện võ đạo tiên tiến hơn!”
Nghe vậy, Diệp Huyền cũng phải cạn lời.
Đúng lúc ấy, lão giả kia đột nhiên lạnh lùng cười: “Nhân loại, chẳng phải ngươi thích gọi người hay sao? Nào, ngươi gọi đi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Gì mà ta thích gọi người hả?”
Lão giả tỏ vẻ trào phúng: “Trước kia ngươi cứu nhân loại chẳng phải cũng nhờ việc gọi người khác hay sao? Có điều, ta cho ngươi hay, Thần Nhân tộc đang tìm kiếm người phía sau ngươi. Nếu như ngươi gọi người thì e là bọn họ có mạng tới nhưng không còn mạng mà rời đi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta không gọi đấy! Ngươi đừng ép ta!”
Lão giả nhìn chằm chằm hắn: “Nhân loại phía sau ngươi đã ra khỏi quy tắc rồi cơ mà? Ngươi gọi đi!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Tĩnh Tri: “Đây là lần thứ mấy hắn ta bảo ta gọi người rồi?”
Tĩnh Tri nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên nói: “Hình như là lần thứ ba! Ngươi có thể gọi rồi! Là bọn họ bảo ngươi gọi chứ không phải ngươi muốn gọi, ta và bạch phát lão giả có thể làm chứng!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy Thanh Huyền Kiếm ra, đoạn nói: “Thanh Nhi, bọn họ bảo ta gọi ngươi, ta cũng từ chói rồi đấy, nhưng bọn họ cứ ép ta, ta… Hay là ngươi ra tay lần nữa đi? Lần cuối cùng!”
Bầu không khí tĩnh lặng trong giây lát, Thanh Huyền Kiếm bỗng rung lên…
Hết chương 3452.



Bạn cần đăng nhập để bình luận