Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 426: Ta Muốn Ai Chết, Kẻ Đó Có Thể Sống?

Lục Phong đầy âm trầm, vội quay đầu nhìn qua hai tên thị vệ, hai tên thị vệ biến sắc, vội quỳ xuống, một tên nói:

- Thành chủ, Thiếu thành chủ không cho chúng ta vào trong điện, bởi vậy, chúng ta…

- Cần hai ngươi có ích gì!

Lục Phong gầm thét, hắn vung tay lên, thân thể hai tên thị vệ trực tiếp nổ tung.

Lục Phong lạnh lùng nhìn qua bốn phía, đám người xung quanh liền biến sắc, vội quay người chạy trốn.

Trước cửa thành, Lục Phong xiết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Mà Lục Hiên Minh, ngũ quan đã sớm vặn vẹo tới biến hình!

Sỉ nhục!

- Việc này hẳn là do Diệp Huyền kia làm!

Lão giả trầm giọng nói:

Lục Phong quay đầu nhìn sang bên, nơi đó, có một lão giả.

Một bên, Lục Hiên Minh nhìn lão giả, sắc mặt dữ tợn.

- A a a…

Lục Hiên Minh dữ tợn, một khắc sau, lại nhìn Lục Phong:

Nhân sinh nhục nhã!

- Là kẻ địch của Hộ Giới minh ta… cũng là ca ca của Diệp Linh kia. Lần này hắn làm vậy, hẳn chính vì Diệp Linh!

Lục Hiên Minh như một đầu dã thú cuồng nộ, hai tay xiết chặt, điên cuồng gầm thét.

Lục Hiên Minh hắn chẳng mấy chốc sẽ trở thành trò cười cho cả Trung Thổ Thần Châu, không chỉ như thế, vừa nghĩ tới hình ảnh trước đó…

- Ai là Diệp Huyền!

Lục Phong gật nhẹ:

Lão giả hơi thi lễ:

- Thù này, tự nhiên nên báo!

- Diệp Linh!

- Không phải hôm nay là ngày ta cưới Diệp Linh sao? Đi, đi đón dâu! Hôm nay ta phải trả gấp trăm lần sỉ nhục này cho muội muội hắn!

Rất nhanh, một chiếc vân thuyền lớn từ Vân Không thành chậm rãi bay ra, vân thuyền giăng đèn kết hoa, vô cùng rộn rã.

- Sợ là Diệp Huyền kia sẽ còn xuất hiện, lão phu tự mình đi!

Hộ Giới minh.

- Truyền lệnh, tới Bắc Hàn tông đón dâu.

- Vẫn không tìm được tung tích Diệp Huyền kia?

Nói xong, hắn quay đầu nhìn sang bên:

- Che giấu khí tức!

- Sau khi người này vào Trung Thổ Thần Châu, hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất cứ tung tích. Theo thuộc hạ phỏng đoán, người này hắn có chí bảo che giấu khí tức, nếu không, tuyệt không thể vô thanh vô tức như thế. Hơn nữa, người này từng tiến vào phủ thành chủ Vân Không thành, thế mà ba tên Ngự Pháp cảnh chân chính trong thành lại không hề hay biết!

Lão giả lắc đầu:

Cách không xa, lão giả kia do dự một chút, nói:

Trong điện, sắc mặt Lục tôn chủ trở nên vô cùng âm trầm.

Rõ ràng, hắn đã biết chuyện ở Vân Không thành.

Một hồi sau, Lục tông chủ nhìn một lão giả bên dưới:

Nói xong, lão quay người rời đi.

Thế là, cuối cùng đều truyền tới tai Lục tôn chủ, hơn nữa, truyền dần dần ra, Lục tôn chủ lại biến thành nhân vật chính…

Mà chuyện Lục Hiên Minh làm chuyện khó nói với heo giữa ban ngày ban mặt, nhanh chóng truyền khắp Vân Không thành, hơn nữa, còn dùng tốc độ cực nhanh, truyền ra ngoài Vân Không thành.

Mục tiêu của chiếc vân thuyền này, chính là Bắc Hàn tông!

Lục tôn chủ nhíu mày:

- Thậm chí ngay cả Ngự Pháp cảnh chân chính cũng không thể phát giác…

Lão giả gật nhẹ:

- Người này đã đạt tới Vạn Pháp cảnh, Ngự Pháp cảnh bình thường đã không phải đối thủ của hắn, mà Ngự Pháp cảnh thực sự cũng không thể phát hiện được hắn, việc này, có chút khó xử lý.

Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

- Có gì khó giải quyết, Diệp Huyền tới Trung Thổ Thần Châu để làm gì? Chính là tới vì muội muội hắn. Mà chỉ cần Diệp Linh kia còn ở Bắc Hàn tông, Diệp Huyền hắn sẽ không chạy được. Không phải Hiên Minh đã đi Bắc Hàn tông rồi sao? Ngươi mang ít người đi, Diệp Huyền kia tất sẽ xuất hiện!

Lão giả do dự một chút, nói:

- Tôn chủ, nếu vị Kiếm tiên kia xuất hiện…

Kiếm tiên!

Nếu không xuất hiện, đương nhiên là tốt nhất, mấy tên Ngự Pháp cảnh thực sự đã đủ để chém Diệp Huyền. Nếu xuất hiện, vậy hắn có thể tự bảo vệ bản thân…

Đơn giản mà nói, lần này hắn muốn xem, khi Diệp Huyền đứng trước tuyệt cảnh, nữ tử thần bí có xuất hiện lần nữa hay không!

Mà lần này, nếu như hắn tự tới, mà nữ tử thần bí lại hiện, phân thân chủ thượng không hiệu quả, vậy hắn chết chắc.

Sự khủng bố của nữ tử thần bí kia, đã khắc sâu trong não hải hắn.

Mặc dù có một đạo phân thân của chủ thượng, nhưng hắn vẫn không có nắm chắc.

Điều quan trọng nhất, là vị nữ tử thần bí kia một kiếm phá hủy đại trận mà chủ thượng của bọn hắn bố trí ở Thanh Thương giới…

- Trong này có một đạo phân thân của chủ thượng, là chủ thượng ban xuống đặc biệt đối phó với nữ tử thần bí kia! Nhớ kỹ, nữ tử thần bí kia không hiẹn thân, không cần dùng đạo phân thân này, nếu không, Hộ Giới minh ta sẽ không còn biện pháp chế ước nàng nữa.

Lão giả cẩn thận thu bạch quang, lại như nghĩ tới điều gì, lại nói:

- Tôn chủ, Diệp Huyền này cực không đơn giản, sao tôn chủ không tự mình ra tay tuyệt sát ngừi này, không cho hắn bất cứ cơ hội nào hết?

Lục tôn chủ nhìn qua lão giả:

- Ta còn chuyện quan trọng cần làm, nếu ngươi không có lòng tin, vậy cứ mang theo hai tên Ngự Pháp cảnh thực sự nữa tới. Ta cũng không tin, Diệp Huyền kia lại yêu nghiệt tới mức, Ngự Pháp cảnh chân chính cũng có thể chém giết!

Lão giả không nói thêm, quay người rời đi.

Trong điện, Lục tôn chủ chậm rãi khép hai mắt lại, trong đầu, lại hiện lên hình ảnh nữ tử thần bí kia…

Hắn biết, thực ra hắn muốn tự làm, nhưng hắn còn kiêng kỵ.

Phải biết, nữ tử thần bí có thể miểu sát rất nhiều Ngự Pháp cảnh chân chính, mà coi như là lắn, cũng không thể miểu sát tồn tại này!

Lục tôn chủ trầm giọng nói:

Lão giả hơi chút nghi hoặc.

- Thứ này là?

Nói xong, hắn bấm tay điểm một cái, một sợi bạch quang xuất hiện.

- Chúng ta đã liên hệ ra ngoài tinh không, không lâu nữa sẽ có tin tức của nữ tử thần bí kia, còn Diệp Huyền này, nếu hắn xuất hiện, các ngươi cứ việc động thủ! Nếu nữ tử thần bí kia xuất hiện…

Lục tôn chủ hơi híp mắt, hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng trầm giọng nói:

Một hồi sau, Lục tôn chủ đứng dậy ra hậu điện, hậu điện có một đại môn hắc sắc, khung cảnh bên trong uyển chuyển như tinh không, thâm thúy vô ngần.

Lục tôn chủ hơi thi lễ:

- Chủ thượng.

Một chút yên lặng, từ trong môn truyền tới thanh âm khàn khàn:

- Toàn lực truy xét nữ tử kia, nàng dám làm hỏng chuyện của ta, ta nhất định phải diệt thân thể nàng, giam cầm linh hồn nàng, để nàng chịu tra tấn đời đời kiếp kiếp…

Thanh âm này vừa dứt, từ sâu trong tinh không, trong một tòa tinh điện, một nữ tử mặc váy trắng đột nhiên mở mắt, thời gian dần trôi qua, sắc mặt nàng trở nên băng lãnh:

- Chân ngôn chi chú… thứ rác rưới… dám hạ chân ngôn chi chú với ta… sống tới chán rồi sao?

Thanh âm vừa hạ, nàng mở ngọc thủ, trong tay, một thanh kiếm hư ảo ngưng tụ!

Nữ tử váy trắng đứng dậy ra ngoài điện, trong tay, hư kiếm rung lên kịch liệt, cùng lúc, môi hồng khẽ mở:

- Dùng tên của ta, chư thiên vũ trụ chi linh nghe lệnh, kẻ nào sinh lời ấy, hiện!

Thanh âm vừa hạ, kiếm trong tay nàng đột nhiên bay ra, sau đó tiến vào sâu trong tinh không, rất nhanh, từng mảnh tinh không bắt đầu run lên kịch liệt…

- Lớn mật!

Đúng lúc này, một thanh âm từ trong tinh không phẫn nộ vang lên:

- Người nào dám nhiễu loạn trật tự tinh không, không muốn sống sao?

Cửa điện, nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không, khóe miệng hiện vẻ mỉa mai:

- Không muốn sống? Nếu ta không muốn chết, nơi này có ai có thể làm khó dễ được ta? Nếu ta muốn người nào chết, kẻ đó có thể không chết?

Bạn cần đăng nhập để bình luận