Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1633: Thứ đồ rác rưởi

Trên đường phố, Diệp Huyền và lão phụ chậm rãi đi.

Bốn phía thật yên tĩnh.

Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: “Tiền bối, vì sao trong thành này không có người?”

Lão phụ nói: “Ngươi đến không phải lúc, nơi này chỉ có nửa đêm canh ba mới có người, bình thường không có người!”

Diệp Huyền nhìn lão phụ: “Vì sao vậy?”

Lão phụ do dự, và sau đó nói: “Một số lý do đặc biệt!”

“Ồ...”

Diệp Huyền gật đầu rồi lại nói: “Tiền bối, ngươi có biết Ngũ Duy kiếp không?”

Ba vị chủ nhân Phàm kiếm!

Thấy lão giả lưng gù này, Diệp Huyền sửng sốt rồi nhìn lão phụ.

Lão phụ do dự một chút rồi nói: “Sợ là có chút khó khăn.”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này một lão giả lưng gù đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Lão phụ trầm giọng nói: “Sư phụ ngươi nói thế nào?”

Lão giả lưng gù nhìn Diệp Huyền: “Người từ bên ngoài đến!”

Nghe vậy mí mắt lão phụ hơi giật, nàng ta nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cũng biết Ngũ Duy kiếp à?”

Lão giả lưng gù nhìn lão phụ, cười lạnh một tiếng: “Cửu âm, ngươi vượt qua giới hạn rồi đấy!”

Diệp Huyền nói: “Sư phụ ta nói nàng ta phải chống lại Ngũ Duy kiếp, bảo ta tự chăm sóc mình. Tiền bối, sư phụ ta có đánh lại Ngũ Duy kiếp không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Biết! Sư phụ đã nói với ta!”

Lão phụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta không biết.”

Lưng gù ngẩn người rồi nhìn Cửu âm, lúc này Cửu âm đột nhiên dùng huyền khí truyền âm: “Thiết Đà, ngươi nhìn kiếm trong tay hắn xem!”

Diệp Huyền nói: “Đại ca ta còn có huynh đệ ta cũng sẽ giúp sư phụ ta!”

Lão giả tên là Thiết Đà nhìn kiếm trong tay Diệp Huyền, khi thấy ba thanh kiếm đó, hắn ta hóa đá tại chỗ.

Lão phụ tên là Cửu âm lạnh nhạt nói: “Ta tiễn hắn một đoạn đường.”

Diệp Huyền gật đầu: “Xin chào tiền bối!”

Biểu cảm của Thiết Đà trở nên kỳ lạ.

Thiết Đà liếc nhìn Diệp Huyền: “Sư phụ ngươi là chủ nhân của thanh kiếm này?”

Rất nhanh, nàng ta đã dẫn Diệp Huyền đi tới tiệm cầm đồ Thiên Đạo, bên trong tiệm cầm đồ đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên là có người.

Thiết Đà nghẹn họng nhìn Cửu âm: “Chuyện gì… chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Huyền nói: “Vâng.”

Ba thanh Phàm kiếm?

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi xoay người đi vào tiệm cầm đồ Thiên Đạo.

Nói xong nàng ta xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ở cuối đường.

Cửu âm liếc nhìn hắn: “Sau này còn gặp lại.”

Cửu âm lạnh nhạt nói: “Hắn tới tìm sư phụ hắn! Không muốn chết thì mau tránh ra một chút!”

Cửu âm nói: “Đến rồi, ngươi tự vào đi!”

Diệp Huyền cung kính thi lễ với Cửu âm: “Đa tạ tiền bối!”

Cửu âm hơi gật đầu: “Ở trong này cẩn thận một chút, chỗ này không giống với thế giới bên ngoài của các ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Dọc theo đường đi, mặc dù cũng gặp phải một ít quái nhân, nhưng đều bị Cửu âm nói lui.

Diệp Huyền gật đầu, cứ như vậy, hắn đi theo Cửu âm tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn ta đang muốn nói chuyện, nhưng Cửu âm đột nhiên nói: “Chúng ta đi!”

Bên trong tiệm cầm đồ rất đơn giản, chỉ có một quầy, trước quầy có một cái ghế cao, mà ở phía sau quầy có một nữ tử đang nhoài người dựa trên quầy ngủ say.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, đang muốn nói chuyện, lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, cẩn thận một chút, chỗ này tự thành một giới, rất không đơn giản!”

Tự thành một giới!

Diệp Huyền gật đầu rồi đi tới trước quầy, hắn nhìn nữ tử: “Có ai ở đây không?”

Không có phản ứng!

Diệp Huyền do dự một chút rồi đẩy nhẹ nữ tử: “Này!”

Lúc này nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, diện mạo của nàng thanh tú, hai mắt rất to, cực kỳ có linh khí.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Người từ ngoài đến?”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Nữ tử nói: “Chỉ cần đối phương ở trong này thì có thể! Cho dù ở bên ngoài cũng có thể. Có điều phải thêm thứ khác nữa!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chỉ cần ta trả thù lao, các ngươi có thể thay ta tìm được người sao?”

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Còn có gì khác nữa không?”

Nữ tử lại nói: “Ba thanh Phàm kiếm, hơn nữa, linh tính còn ở đây, xem ra thế giới này còn có ba vị chí cường giả, không đơn giản đâu!”

Lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Nha đầu này có kiến thức thật phi phàm!”

Nữ tử hỏi: “Ngươi có thể cầm cái gì?”

Diệp Huyền đặt ba thanh Phàm kiếm ở trên quầy rồi nhìn nữ tử.

Thấy ba thanh kiếm này, đôi mắt nữ tử hiện lên một tia kinh ngạc: “Phàm kiếm!”

Thấy vậy, Diệp Huyền kinh ngạc.

Nữ tử này thấy được ba thanh Phàm kiếm cũng chỉ hơi kinh ngạc mà không khiếp sợ và chấn động!

Nữ tử cầm lấy ba thanh kiếm đánh giá một cái rồi nói: “Ba thanh kiếm này không thể cầm.”

Diệp Huyền khó hiểu: “Vì sao?”

Nữ tử nhìn hắn: “Có phải ngươi ngốc không? Sở dĩ Phàm kiếm cường đại là vì chủ nhân của nó chứ không phải bản thân nó. Không có chủ nhân, chúng nó giống như những thanh kiếm bình thường mà thôi. Phàm kiếm đại diện cho một cảnh giới, hiểu không?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nói: “Người ở đây!”

Nữ tử nói: “Người thế giới bên ngoài hay là người ở đây?”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Tìm người!”

Nữ tử không biết từ đâu lấy một cái đùi gà ra gặm, nàng liếc nhìn Diệp Huyền: “Đến làm gì?”

Diệp Huyền nói: “Một vị tiền bối đưa ta đến!”

Nữ tử liếc mắt quan sát hắn một cái rồi nói: “Có thể đi tới nơi này, người ngoài, ngươi rất không đơn giản!”

Nữ tử cười nói: “Ngươi có gì?”

Diệp Huyền lấy một bình suối sinh mệnh ra.

Nữ tử lắc đầu: “Thứ đồ rác rưởi!”

Nói xong, lòng bàn tay nàng mở ra, trong bàn tay là một bình ngọc màu trắng, bên trong bình ngọc có chất lỏng màu xanh biếc chảy ra: “Đây mới là suối sinh mệnh chân chính, là tinh hoa của Sinh Mệnh chi thụ viễn cổ. Công hiệu của nó hơn suối sinh mệnh của ngươi gấp trăm lần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận