Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1111: Ma chủ

Chỗ dựa!

Diệp Huyền cảm thấy có chỗ dựa cũng không phải chuyện gì mất mặt!

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cảm thấy tự hào bao nhiêu!

Vì rốt cuộc người vẫn phải dựa vào bản thân!

Nhưng có đôi khi mang ra để lừa người thì vẫn được.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng không nói gì cả.

Nữ tử váy trắng!

Chỉ một người này đã có thể giải quyết toàn bộ vấn đề mà nàng nói!

Nữ tử im lặng.

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử nhìn hắn: “Nếu ngươi thật sự khống chế được tháp này và khống chế được toàn bộ Đạo tắc bên trong tháp này, ngươi sẽ không khôi phục tự do cho chúng ta.”

Đột nhiên nữ tử bảo: “Vào tháp xem sao!”

Đây là một người mạnh đến mức gần như có thể khiến người tuyệt vọng!

Tiểu Linh Nhi vung bàn tay nhỏ, một lò đan to lớn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, trong lò đan đang bùng lên một ngọn lửa hừng hực!

Thật ra, trong Tứ Duy bây giờ chỉ có mấy Đạo tắc các nàng và Giới Ngục tháp mới biết nữ tử váy trắng đáng sợ bao nhiêu!

Hai người vào Giới Ngục tháp, lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và nữ tử, nàng liếc mắt nhìn nữ tử với vẻ hơi đề phòng.

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền bảo: “Cô nương, tháp này chọn ta cũng khiến ta hơi ngạc nhiên, nhưng nếu nó đã chọn ta và nhận ta làm chủ, vậy ta cũng sẽ không trốn tránh, vì dù sao cũng không trốn được! Vẫn là câu nói đó, nếu các ngươi giúp ta ngày sau sau ta sẽ trả lại tự do cho các ngươi với danh nghĩa là chủ tháp.”

Vì chỉ có các nàng đã từng giao thủ với nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền cũng không nói gì, hắn cầm ấm trà lên rót cho mình một cốc, nước trà vào cốc, một mùi hương nhẹ nhàng lập tức phả vào mũi.

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: “Ngươi đang luyện đan?”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Viêm Già cô nương tin ta, A Việt tin ta!”

Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nàng lấy một quyển sách cổ ra, Diệp Huyền liếc mắt nhìn, bên trên có hai chữ to: Đan kinh!

Diệp Huyền cười bảo: “Sao không trồng Linh thụ nữa vậy?”

Lò đan?

Tiểu Linh Nhi lắc đầu.

Tiểu Linh Nhi nhoẻn miệng cười, chỉ lên trên.

Mồ hôi lạnh của Diệp Huyền lập tức túa ra: “Tầng... tầng tám thức tỉnh rồi?”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt mà không nói!

Nữ tử lắc đầu: “Còn đáng sợ hơn Dược sư gấp mười vạn lần!”

Hắn nhìn về phía nàng: “Ngươi lấy được ở đâu?”

Diệp Huyền cạn lời, đứa nhỏ này chắc chắn đã làm ra chuyện không hay gì rồi!

Tiểu Linh Nhi chớp mắt, không trả lời.

Nói xong, nàng nhìn về phía tiểu Linh Nhi: “Ngươi có thể tiếp xúc với hắn ta?”

Diệp Huyền nghiêm túc hỏi: “Lấy ở đâu?”

Tiểu Linh Nhi gật đầu, sau đó nàng lại lấy một quyển sách cổ khác ra, trên sách cổ có hai chữ to màu đen: Độc kinh!

Độc kinh!

Khóe miệng Diệp Huyền hơi co rút, hắn nhìn về phía nữ tử bên cạnh: “Tầng tám là một Dược sư sao?”

Diệp Huyền hỏi: “Tầng sáu?”

Tầng tám!

Tiểu Linh Nhi gật đầu.

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi: “Tầng tám?”

Lúc này, nữ tử chợt nói: “Lên tầng sáu xem!”

Nói xong, nàng và Diệp Huyền trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Tầng một, Tiểu Linh Nhi lại bắt đầu luyện đan dược của mình, nàng vừa đọc sách vừa thả một ít nguyên liệu, rất nhanh, lò luyện đan đã sôi sùng sục...

...

Ở cửa vào tầng sáu, nữ tử dẫn Diệp Huyền đi vào bên trong, mà lúc này, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên chặn trước mặt hắn!

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó nói: “Tiền bối?”

Không có bất cứ lời hồi đáp nào!

Đột nhiên nữ tử bảo: “Đợi trước đi!”

Nói xong, nàng đi vào trong.

Nữ tử im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Ngày sau có dự định gì?”

Ma Chủ cười ha ha: “Hận ngươi làm gì? Nếu nói hận, ta chỉ hận thực lực của mình không đủ! Nếu ta có thực lực của đám người nữ tử áo trắng kia, ta nào đến mức bị trấn áp ở đây?”

Nữ tử nhìn về phía Ma Chủ: “Ngươi không hận ta?”

Ma Chủ lại nói: “Còn nghĩ gì nữa? Bây giờ ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác, không phải sao?”

Nữ nhân này quả thật có thể đè chết cái tháp tồi tàn này, nên nói là cái tháp tồi tàn này cũng không dám nổi nóng tí nào trước mặt nữ tử đó!

Nữ tử lại im lặng.

Nữ tử không thay đổi vẻ mặt: “Ta là Đạo tắc!”

Ma Chủ cười nói: “Vạn vật đều có linh tính, tuy các ngươi nói mình là Đạo tắc nhưng cũng có khác gì con người đâu?”

Nữ tử im lặng.

Ma Chủ nhẹ giọng nói: “Ta đã quan sát tiểu tử kia rồi, là một người không tồi, các ngươi có thể tin hắn.”

Nữ tử nhẹ giọng nói: “Con người đều sẽ thay đổi!”

Ma Chủ cười bảo: “Bây giờ ngươi có thể trải qua cuộc sống mà ngươi muốn tùy theo ý ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tháp này theo hắn và đang nhanh chóng hồi phục, nếu linh trí của nó hoàn toàn hồi phục, khi ấy các ngươi định chống lại nó thế nào?”

Nữ tử lắc đầu: “Hắn cũng không chống lại được nó!”

Ma Chủ nói: “Nhưng hắn là người có hy vọng nhất! Hơn nữa, cá nhân hắn không chống lại được nhưng hắn có thể gọi người, tại sao tháp này lại chọn một người yếu như hắn? Không phải vì muốn ôm đùi của nữ tử váy trắng hay sao?”

Nữ tử váy trắng!

Ma Chủ hỏi: “Đã từng yêu một người chưa?”

Nữ tử nhìn vào góc: “Tại sao?”

Ma Chủ cười bảo: “Muốn có được một vài thứ cũng phải trả cái giá chứ!”

Nữ tử nhẹ giọng nói: “Với thực lực của ngươi... không nên như vậy!”

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Không ngờ còn có thể gặp lại người bạn cũ ngày trước!”

Nữ tử nhìn vào góc tường phía xa nhưng không nói gì.

Ma Chủ nhẹ giọng đáp: “Còn có thể có dự định gì?”

Nữ tử liếc mắt nhìn Ma Chủ trước mặt, nhẹ giọng nói: “Một chữ tình hại người!”

Nói xong, nàng quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận