Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 501: Ta Có Thể Lui Ra Sao?

Chỉ chốc lát, lão giả đi ra từ Kiếm Mộ, mà trong tay hắn, ôm một cái hộp.

Lão giả đưa hộp tới trước mặt Việt Kỳ, nàng mở ra nhìn thoáng qua, bên trong có bốn thanh kiếm!

Toàn bộ đều là Thiên giai!

Việt Kỳ quay người đưa hộp cho Diệp Huyền, hỏi:

- Đủ chưa?

Đủ chưa?

Nghe Việt Kỳ nói, ở bên cạnh, khóe mắt lão giả lập tức co quắp một trận.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Cũng là kiếm Thiên giai!

Tại chỗ, Diệp Huyền trầm mặc một hồi, nhếch miệng cười một tiếng:

Diệp Huyền: "..."

Mà Việt Kỳ cũng không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.

- Lại thêm một thanh!

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẻ mặt có chút không dễ nhìn, cũng không nói gì, xoay người rời đi.

- Hẳn là đủ!

- Người sư phụ này, thật tốt a!

Lão giả: "..."

Việt Kỳ lại quay người nhìn về phía lão giả:

Thế là, Diệp Huyền thoáng cái đã có được năm thanh kiếm!

Mà giờ khắc này, hắn cũng mới cảm nhận thật sâu, vì sao lại có nhiều người muốn gia nhập một vài thế lực lớn như vậy.

Một lát sau, lão giả lại cầm ra một thanh.

Bởi vì thế lực lớn có rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn rất tốt. Nếu hắn là tán tu, mặc dù hắn có khoảng một trăm ức cực phẩm linh thạch, thế nhưng, khoảng một trăm ức này căn bản không mua được năm thanh kiếm Thiên giai!

Giờ phút này, trong lòng hắn rất ấm. Bởi vì Việt Kỳ không hỏi hắn lấy kiếm để làm gì, đây là tín nhiệm. Cảm giác được người tín nhiệm và tin tưởng, thật sự rất tốt!

Không thể không nói, Diệp Huyền lúc này vẫn có chút cảm thán. Hắn không biết vì sao Việt Kỳ có thể một lời đạt được nhiều kiếm Thiên giai như vậy, thế nhưng hắn biết, nếu không có Việt Kỳ, chắc chắn hắn sẽ không đạt được nhiều kiếm Thiên giai như vậy.

Thôn phệ!

Diệp Huyền cười hắc hắc, ôm kiếm xoay người rời đi.

Coi là Diệp Huyền không tin, nàng lại vội vàng nói:

Một người phấn đấu, quá mệt mỏi!

- Ta biết, ngươi chẳng hề làm gì, hiện tại, ta muốn tu luyện, ngươi không nên quấy rầy ta, hiểu chưa?

Có tổ chức, có chỗ dựa thật là tốt!

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Linh Nhi lập tức trợn lên hai mắt, tay nhỏ che miệng, sợ ngây người.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy ra một thanh kiếm Thiên giai, đột nhiên đâm vào ngực mình.

Tiểu Linh Nhi cái hiểu cái không khẽ gật đầu nhỏ.

Về sau phải tìm thêm nhiều chỗ dựa!

- Thật chẳng hề làm gì nha!

- Tốt a!

Diệp Huyền khoát tay áo:

Diệp Huyền về tới phòng của hắn ở Vân Kiếm phong, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền: "..."

- Ta chẳng hề làm gì!

Bên trong Giới Ngục tháp, nhìn thấy Diệp Huyền tiến đến, Tiểu Linh Nhi vội vàng thu hộp vào, nàng có chút đề phòng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Kiếm Thiên giai vào cơ thể, một cỗ năng lượng cường đại lập tức lan tỏa trong cơ thể hắn, rất nhanh, thân thể hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu những năng lượng này!

Vô Địch kiếm thể!

Hắn nhớ kỹ trước kia nữ tử thần bí từng nói, nếu hắn tu luyện môn công pháp này tới cùng, thân thể sẽ như một thanh kiếm, hơn nữa, vạn kiếm bất xâm!

Nhưng đến lúc nào mới có thể tu luyện tới cuối cùng, hắn cũng không biết!

Ngược lại, cứ tu luyện trước đã!

Một bên, Tiểu Linh Nhi nhìn đến trợn mắt hốc mồm, nàng bay tới bay lui quanh Diệp Huyền, thỉnh thoảng còn kiểm tra Diệp Huyền, trong mắt tràn ngập tò mò.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng đột nhiên bay tới chỗ cái hộp trước mặt Diệp Huyền, sau đó hai bàn tay nhỏ khẽ chụp, rất nhanh, một thanh kiếm chậm rãi bay lên.

Tiếp theo, dưới sự điều khiển của nàng, chuôi kiếm này nhắm thẳng vào nàng.

Ngay lúc chuôi kiếm này muốn cắm vào, một cỗ lực lượng đột nhiên bao phủ Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi ngây người, lúc này, một thanh âm vang lên ở tầng thứ nhất:

- Hộ Giới minh vẫn không có động tĩnh?

Trần Bắc Hàn nhìn về phía Thương Huyền:

Trong điện chỉ có ba người, Trần Bắc Hàn, Thương Huyền, Chiến Thiết.

Thương Kiếm điện.

...

Nghe vậy, khóe mắt Đại thần lầu hai co giật một trận.

Tiểu Linh Nhi chỉ chỉ Diệp Huyền:

- Hắn cũng chơi!

Đại thần lầu hai im lặng.

Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên trôi đến lầu hai, nàng gặp được bản tôn của Đại thần lầu hai.

Quanh thân bản tôn của Đại thần lầu hai, có từng đạo phù ấn màu vàng quỷ dị, những phù ấn này tựa như dây thừng khóa lại Đại thần lầu hai.

Tiểu Linh Nhi bay tới trước mặt Đại thần lầu hai, cười hì hì một tiếng, sau đó nàng lấy ra một viên linh quả đưa cho Đại thần lầu hai.

Đại thần lầu hai nhìn thoáng qua Tiểu Linh Nhi, không nói gì.

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:

- Tên lầu bốn, hắn bảo ta rút ba thanh kiếm trên đỉnh tháp ra chơi... Ta có thể rút ra sao?

Thanh âm của Đại thần lầu hai có chút nghiêm khắc.

- Có ai chơi như ngươi sao?

- Chơi!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

Thanh âm của Đại thần lầu hai!

- Ngươi làm gì!

Thương Huyền lắc đầu:

- Không có! Nhưng mà, theo ta suy đoán, có lẽ không bao lâu sau, bọn hắn sẽ có động tác lớn.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Huyền môn cùng với mấy nhà thượng giới kia không đáp lại bất kỳ lời gì?

Thương Huyền cười khổ:

- Không dính đến ích lợi của bọn hắn, bọn hắn lại muốn ra tay sao? Hơn nữa, thời điểm như bây giờ, bọn hắn càng ước gì Thương Kiếm tông ta đánh nhau chết sống với Hộ Giới minh, bọn hắn càng dễ ngư ông dắc lợi!

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Xem ra, lần này Thương Kiếm tông ta chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nói xong, hắn hơi dừng lại, sau đó lại nói:

- Gần nhất phải phiền phức Cố sư muội, bảo nàng nhất định phải chuẩn bị hai bộ trận pháp kia thật tốt, đặc biệt là trận pháp tổ sư lưu lại, nhất định phải chữa trị tốt, việc này, rất gấp.

Thương Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ, hẳn là Cố sư muội cũng hiểu rõ, gần nhất cũng đang bận rộn làm việc này.

Trần Bắc Hàn đột nhiên hỏi:

- Đại sư huynh thì sao?

Đại sư huynh!

Nghe vậy, vẻ mặt Thương Huyền và Chiến Thiết bên cạnh đều có biến hóa vi diệu.

Thương Huyền cười khổ:

- Dĩ nhiên là sau khi đưa Thương Càng cùng với Diệp tiểu tử trở về tông môn, hắn lại không còn tin tức. Nhưng mà, nếu Thương Kiếm tông ta gặp khó, nhất định hắn sẽ ra tay.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Dĩ nhiên, hắn đi yêu tộc, rõ ràng là không muốn để Thương Càng chết trong tay yêu tộc, sợ Thương Kiếm tông ta sau này không ai kế tục. Còn hắn, tạm thời sẽ không quản! Lúc nên xuất hiện, nhất định hắn sẽ xuất hiện!

Thương Huyền cười nói:

- Như thế, bây giờ Thương Kiếm tông ta sắp đại chiến cùng Hộ Giới minh, hắn không thể nào không xuất hiện!

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Chỉ là không biết lần này Hộ Giới minh còn có bài tẩy gì... Trận chiến này, liên quan đến sinh tử tồn vong của Thương Kiếm tông ta a!

Nghe vậy, vẻ mặt Thương Huyền và Chiến Thiết đều trở nên ngưng trọng.

Sinh tử tồn vong!

Trận chiến này, nếu Thương Kiếm tông thua, không cần Hộ Giới minh ra tay, những thế lực Trung Thổ Thần Châu khác cũng sẽ thôn phệ Thương Kiếm tông sạch sành sanh!

Trận chiến này, Thương Kiếm tông không thể thua!

Một lát sau, Trần Bắc Hàn trầm giọng nói:

- Lúc cần thiết, để đám Diệp Huyền, Thương Càng và Nam Cung rời đi, mặc kệ vận mạng chúng ta thế nào, Thương Kiếm tông không thể bị hủy đi như vậy.

Thương Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ lưu vài mầm mống!

Trần Bắc Hàn chậm rãi đóng hai mắt lại, mà Thương Huyền và Chiến Thiết cũng đứng dậy rời đi.

Trong điện, chỉ còn một mình Trần Bắc Hàn.

Một lát sau, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện, người áo đen nhìn thoáng qua Trần Bắc Hàn, lắc đầu.

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Thôi, không cần tra xét! Nếu chọn tin tưởng, vậy cũng chỉ có thể tin tưởng đến cùng.

Người áo đen khẽ gật đầu, lặng yên thối lui.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận