Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1667: Chuyện tốt đấy chứ

Kết thiện duyên!

Sở dĩ lần này Diệp Huyền trợ giúp Nguyên Nhất, như lời hắn nói là kết giao thiện duyên nhiều hơn một chút.

Thế đạo hiện giờ có thể kết giao thêm một bằng hữu nhất định là không sai, đặc biệt là Thái Nhất tông còn cường đại như thế. Đương nhiên, chủ yếu là Nguyên Nhất cũng không tệ lắm, nếu đổi thành loại người như Thánh Thiên hắn mới không có hứng thú.

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Nguyên Nhất trầm mặc.

Sao hắn ta không hiểu ý của Diệp Huyền chứ!

Mà đối với Thái Nhất tông mà nói, nếu có thể kết giao cùng Diệp Huyền cũng là trăm lợi mà không có hại!

Chuyện tốt đấy chứ!

Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền, hắn ta chắp tay: “Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi là kiếm tu, là một người sảng khoái, vậy ta cũng sẽ không nói lời sáo rỗng nữa. Tình cảm hôm nay Thái Nhất tông ta ghi nhớ trong lòng, ngày sau tiểu hữu nếu có gì cần giúp đỡ, nói một tiếng là được!”

Nguyên Nhất nở nụ cười: “Mặc kệ như thế nào, lát nữa xin tiểu hữu cẩn thận một chút.”

Phát hiện cảnh này, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên vô cùng nặng nề.

Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, đợi lát nữa có thể sẽ ác chiến một phen!”

Rất nhanh, bốn phía Thái Nhất điện đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng khí tức cường đại.

Nói xong hắn ta quay đầu nhìn Lâm Tú cùng Lý Thanh: “Gọi hết cường giả của tông môn đến đây!”

Những thế lực cổ xưa này thực lực thật sự quá cường đại!

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối khách sáo rồi! Chúng ta đi tìm Phệ Linh Thiên Thú đi!”

Hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Thái Nhất tông rồi.

Hai người gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Nguyên Nhất gật đầu: “Thực lực của con thú này hẳn là cực mạnh, đợi ta chuẩn bị một chút!”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền phát hiện ra bốn người này, thực lực của mỗi người đều không yếu hơn bạch y nam tử.

Diệp Huyền cười nói: “Có chư vị tiền bối ở đây, thế nào cũng không tới phiên ta ra tay!”

Nguyên Nhất nhìn hắn: “Tiểu hữu, bốn người hắn là Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất tông ta, hôm nay sẽ do bọn họ phụ trách an toàn của tiểu hữu.”

Cường giả Thái Nhất tông quả thực vượt qua Phệ Linh tộc mấy chục dãy phố.

Lúc này, bốn lão giả đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Huyền, khí tức của bốn lão giả tựa như tinh không mênh mông, sâu không lường được.

Lúc này chân trời xa xôi đột nhiên rung chuyển rất nhanh linh khí chung quanh bất chợt bắt đầu biến mất.

Cứ như vậy, ước chừng qua một khắc sau, linh khí bốn phía đột nhiên bắt đầu dao động.

Nguyên Nhất gật đầu: “Dĩ nhiên!”

Nói xong, hắn lấy linh quả mà Tiểu Đạo cho mình, khi quả linh quả xuất hiện, trong nháy mắt đã có một mùi hương tươi mát lan tỏa khắp nơi.

Nghe vậy mọi người đều sửng sốt.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Vậy thì đa tạ!”

Nguyên Nhất gật đầu một cái.

Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói: “Để ta nói chuyện với nó!”

Thiện linh này rất thông minh nha!

Cường giả Thái Nhất tông ở bốn phía nhao nhao đề phòng.

Tiểu Đạo đã nói với hắn ta đây là thiện linh, nếu có thể không làm bị thương nó thì cố gắng hết sức đừng làm.

Lúc này một luồng khí trắng đột nhiên xuất hiện nơi chân trời.

Diệp Huyền nhìn luồng khí trắng, bấy giờ, một giọng nói thật nhỏ từ trong luồng khí trắng truyền ra: “Nhân loại, các ngươi đang dụ ta đi ra!”

Thấy thế, Nguyên Nhất híp mắt lại, trong mắt hắn ta hiện vẻ nặng nề.

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiền bối, đợi lát nữa nếu nó không ra tay, chúng ta cũng đừng ra tay, tận lực đừng làm tổn thương linh thú này!”

Trong sân, mọi người thủ thế chờ phát động, tùy thời chuẩn bị xuất thủ!

Nó đang đến!

Diệp Huyền nhìn luồng khí trắng: “Các hạ, chúng ta không có ác ý với ngươi!”

Thiện linh hừ lạnh một tiếng: “Không có ác ý? Ngươi nhìn xem bốn phía có bao nhiêu nhân loại, các ngươi đều chuẩn bị ra tay với ta!”

Diệp Huyền cười nói: “Bọn họ chỉ sợ ngươi cho nên mới như vậy. Có điều ngươi yên tâm, ngươi không ra tay thì bọn họ sẽ không ra tay.”

Thiện lương nói: “Nhân loại, trái cây trong tay ngươi từ đâu tới?”

Diệp Huyền nhìn trái cây trong tay sau đó cười nói: “Một bằng hữu đã tặng ta, ngươi có thích không?”

Thiện linh nói: “Thích! Nhưng ta không thể nhận được! Nhân loại các người đều rất xấu! Ai biết được có bỏ độc hay không!”

Bỏ độc!

Mọi người: “...”

Diệp Huyền bật cười, sau đó hắn gọi Tiểu Linh Nhi ra, hắn lấy trái cây cho Tiểu Linh Nhi, mắt nàng nhất thời sáng lên.

Thiện linh vội vàng nói: “Muốn!”

Tiểu Linh Nhi liếc nhìn thiện linh: “Ngươi có muốn ăn quả này hay không? Nếu không ta có thể ăn nha! Ăn rất ngon!”

Thiện linh lắc đầu: “Nhân loại không có gì tốt, về sau khẳng định hắn sẽ thôn phệ ngươi!”

Thiện linh nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng lộ ra một nụ cười xán lạn.

Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Ca ca là người rất tốt.”

Thiện linh hơi tức giận: “Ngươi đi theo nhân loại rất nguy hiểm!”

Giữa sân, đám người Nguyên Nhất đổ dồn ánh mắt lên người Tiểu Linh Nhi.

Lúc này trong lòng Nguyên Nhất hơi khiếp sợ, hắn thật không ngờ bên cạnh Diệp Huyền này lại có một vị thiện linh đi theo.

Phía chân trời, luồng khí trắng đột nhiên tản đi, ngay sau đó một tiểu gia hỏa xuất hiện trước mắt mọi người. Tiểu gia hỏa này toàn thân trắng như tuyết, hình dạng giống hồ ly ba đuôi, đôi mắt cực kỳ to, rất có linh khí.

Thiện linh nhìn Tiểu Linh Nhi: “Ế, vì sao ngươi lại đi theo nhân loại?”

Tiểu Linh Nhi gặm một miếng linh quả sau đó nói: “Vấn đề này phải thu tiền!”

Nghe vậy Diệp Huyền ở phía dưới thiếu chút nữa té xỉu.

Tiểu Linh Nhi này là tốt không học, chuyên học cái xấu.

Lúc này thiện linh đột nhiên bay đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, nàng đánh giá đối phương một chút sau đó nói: “Hay là ngươi đi cùng ta đi!”

Tiểu Linh Nhi bĩu môi: “Đi cùng ngươi uống gió Tây Bắc sao?”

Thiện linh!

Nói xong nàng chia linh quả ra làm đôi, tiếp đó lại bay đến trước mặt luồng khí trắng, đưa một nửa linh quả đó đưa cho thiện linh: “Cho ngươi nè!”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt sau đó nói: “Được!”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua chân trời: “Nàng ta sao?”

Diệp Huyền cười nói: “Các ngươi mỗi linh một nửa, có được không?”

Nói xong nàng mở móng vuốt nhỏ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận