Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 407: Đuổi

Nhưng mà, hắn cũng đã dần dần mất đi kiên nhẫn, bởi vì hắn không nghĩ tới, Ma tông và Quỷ Tông lại bị Diệp Huyền khuyên lui!

Hai tông này, cả Thanh Châu cũng không cần!

Hắn không muốn tiếp tục chơi đùa như thế, bởi vì hắn phát hiện, Diệp Huyền đã là Vạn Pháp cảnh!

Diệp Huyền có thể che giấu người khác, nhưng không thể giấu diếm được hắn!

Tốc độ phát triển của Diệp Huyền là quá nhanh.

Lại bỏ mặc như thế, đừng nói nữ tử thần bí, ngay cả bản thân Diệp Huyền cũng có thể tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Hộ Giới Minh!

Giống như Thương Giới kiếm chủ năm đó, cũng bởi vì Hộ Giới Minh khinh thị, mới dẫn đến Thương Giới kiếm chủ quật khởi, sau đó lực áp Hộ Giới Minh gần trăm năm!

Theo Lục tôn chủ rời đi, lời hắn nói nhanh chóng truyền khắp Thanh Châu!

...

Trên vân thuyền, Khô Minh Hư và Kỷ Yên Nô lẳng lặng đứng đấy, trước mặt hai người, là Lục tôn chủ.

Mà mục đích của bọn hắn, chỉ có một, đó chính là ép Diệp Huyền rời khỏi Thanh Châu.

Ma tông và Quỷ Tông đã thối lui đến Vạn Khâu sơn.

Gần như trong nháy mắt, Diệp Huyền trở thành công địch của toàn bộ Thanh Châu!

Khô Minh Hư cười nói:

Diệp Huyền!

Lục tôn chủ liếc mắt nhìn hai người:

Rất nhanh, rất nhiều thế lực tông môn, thế gia và tán tu dồn dập đi tới đế đô Khương quốc, ngày càng nhiều người...

Chỉ cần Diệp Huyền ở Thanh Châu một ngày, Thanh Châu sẽ không thể yên bình!

Vạn Khâu sơn.

Lục tôn chủ nhìn thoáng qua Khô Minh Hư, yên lặng một lát sau, hắn nói:

Ngày càng nhiều người, ngay cả Khương quốc cũng có thật nhiều người chạy đến đế đô... Dưới núi Thương Lan học viện, càng là đã bị người đứng đầy.

- Hai vị, sau lưng Diệp Huyền xác thực không đơn giản, dạng này thế nào, người sau lưng hắn để Hộ Giới Minh ta xử lý, bao quát Diệp Huyền này, cũng do Hộ Giới Minh ta xử lý, mà trong khoảng thời gian này, hai tông các ngươi có thể tùy ý làm việc ở Thanh Châu.

- Bản tôn rất tò mò, rốt cục Diệp Huyền kia đã nói gì, vậy mà khiến hai vị lui về như vậy!

- Lục tôn chủ, Diệp Huyền kia không đơn giản, Ma tông ta không muốn trêu chọc.

Lục tôn chủ lại nói:

- Việc này Khô tông chủ không cần hỏi nhiều. Hai vị chỉ cần biết, Diệp Huyền này và thế lực phía sau hắn, Hộ Giới Minh ta sẽ đích thân xử lý. Hai người các ngươi, cũng không cần chính diện cương với Diệp Huyền, ngược lại, Thanh Châu này rất lớn, không phải sao?

Lục tôn chủ nhìn về phía Khô Minh Hư, người sau yên lặng một lát, sau đó gật đầu:

- Vì sao!

Nói xong, hắn quay người biến mất.

Nghe vậy, Khô Minh Hư và Kỷ Yên Nô liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Khô Minh Hư nhìn về phía Lục tôn chủ:

- Chẳng lẽ Khô huynh biết người sau lưng Diệp Huyền kia!

Trên vân thuyền, Kỷ Yên Nô đột nhiên nói:

Rất nhanh, Ma tông và Quỷ Tông lại bắt đầu trở về Thanh Châu.

Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

- Tốt! Có điều, Ma tông ta sẽ không đối địch với Diệp Huyền kia.

Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

- Việc này tùy ngươi.

Hai người có chút ý động.

Kỷ Yên Nô đột nhiên nói.

- Ta đáp ứng!

- Với hai tông các ngươi mà nói, đã bỏ lỡ Thương Lan Châu, nếu lại bỏ lỡ Thanh Châu...

Khô Minh Hư nói khẽ:

- Biết một chút.

- Rất mạnh?

Kỷ Yên Nô hỏi.

Khô Minh Hư cười khổ:

- Nếu hắn nói là thật... Vậy thì không phải mạnh, mà là phi thường mạnh! Tóm lại, lần này trở về Thanh Châu, ghi nhớ một điều, người có quan hệ với Diệp Huyền kia, chúng ta chớ động là được, ngược lại, Thanh Châu rất lớn, tài nguyên còn nhiều, không cần phải đi trêu chọc hắn!

...

Trong Thương Lan học viện.

Diệp Huyền nằm trên giường, bên cạnh hắn, là Thác Bạt Ngạn, giờ phút này, Thác Bạt Ngạn đang bưng một bát cháo tổ yến, cho hắn ăn từng miếng một.

Đạo tắc!

Lúc này, giữa chân mày Diệp Huyền, một chữ "Thổ" lặng yên xuất hiện.

- Đạo tắc kiếm là thứ gì?

Diệp Huyền nhíu mày:

Đạo tắc kiếm?

Thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh.

Diệp Huyền hơi ngẩn người, trong lòng có chút không thoải mái.

Mà lúc này, Thác Bạt Ngạn lại nói:

- Người thứ nhất là đệ đệ ta!

Diệp Huyền: "..."

Chữa thương!

Diệp Huyền bắt đầu chữa thương, sau khi phục dụng một viên Tử Nguyên Đan, thương thế của hắn khôi phục rất nhanh, không đến nửa canh giờ đã khôi phục bảy tám phần.

Sau khi thương thế khôi phục, Diệp Huyền tiến vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua lối vào lầu hai, lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu hắn:

- Ngưng tụ đạo tắc kiếm!

Người thứ hai?

- Ngươi là người thứ hai!

Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

- Chắc chưa từng cho nam tử ăn cơm a?

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền bắt lấy tay Thác Bạt Ngạn, tay Thác Bạt Ngạn khẽ run lên, nhưng lại không thu hồi.

Đại thần lầu hai trở về, đạo tắc này cũng đã trở về theo.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngươi nói là để ta dùng đạo tắc này ngưng tụ thành kiếm?

Thanh âm kia vang lên lần nữa:

- Không biết!

Ta giời ạ!

Diệp Huyền đen mặt lại, bản thân đắc tội tên này sao? Tính tình gì mà!

Nhưng còn tốt, tên này thế mà bắt đầu nói chuyện, không dùng giấy nữa!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, thanh âm kia lại vang lên:

- Tụ đại địa chi lực, dùng đạo tắc làm môi giới, ngưng tụ đạo tắc kiếm... Nữ nhân kia đã nói vậy trước khi đi.

Nữ tử thần bí!

Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, vội hỏi:

- Ngươi nói là vị Kiếm Tiên tỷ tỷ kia để ta dùng đạo tắc ngưng tụ kiếm, đúng không?

- Không biết!

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền không tiếp tục hỏi Đại thần lầu hai kia, đại thần này quá ngạo kiều! Giờ phút này, hắn có chút hưng phấn.

Đạo tắc!

Thứ đồ chơi này, hắn thật không quá hiểu rõ, thế nhưng, hắn đã tiếp xúc với đạo tắc này, cũng thấy được đạo tắc này mạnh mẽ!

Nếu lợi dụng đạo tắc "Thổ" này ngưng tụ thành kiếm, hẳn là rất lợi hại...

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai kia lại vang lên:

- Đi tìm đạo tắc thứ hai, không đi, đánh chết ngươi!

Diệp Huyền đen mặt lại, hắn đang muốn nói chuyện, lúc này, một tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Thời gian dần trôi qua, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Vốn dĩ, hắn cho rằng Đại thần lầu hai này chỉ ra ngoài chơi! Hiện tại xem ra, đối phương căn bản không phải đi chơi, mà là đi tìm đạo tắc giúp hắn!

Hắn đã biết vị trí của đạo tắc thứ hai.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rời đi Giới Ngục tháp, trong tháp, lầu hai đột nhiên ầm ầm vang lên.

Ngoài tháp, Diệp Huyền vội vàng nói:

- Đại thần, ta có việc phải làm một thoáng, chờ một chút sẽ trở lại, được rồi, ngươi đừng làm loạn, ta trở về đây...

Nói xong, hắn về tới bên trong Giới Ngục tháp.

Cứ như vậy, ước chừng sau nửa canh giờ, hắn mới rời khỏi Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền đi ra phía ngoài, lúc này, mấy người Lục Cửu Ca đang đợi.

Diệp Huyền cười nói:

- Đi xem một chút!

Nói xong, hắn dẫn theo đám người Lục Cửu Ca đi tới đỉnh núi, từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy một đám người đen nghịt.

Một khắc khi nhìn thấy Diệp Huyền, tất cả mọi người phía dưới lập tức điên cuồng rống lên.

- Diệp Huyền, lăn khỏi Khương quốc!

- Diệp Huyền, lăn khỏi Thanh Châu...

- Thương Lan học viện, cút khỏi Thanh Châu...

- Tai họa Thanh Châu, mau cút...

Tiếng người huyên náo, xông thẳng lên trời.

Không chỉ dưới núi Thương Lan học viện, ngay cả bên ngoài Đế Đô thành, cũng tụ tập vô số người.

Những người này, chỉ có một mục đích, đó chính là yêu cầu Diệp Huyền rời khỏi Thanh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận