Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 113: Đánh!

Giờ phút này, tự nhiên hắn đã nhìn ra thực lực của Diệp Huyền, thực lực đó đã không phải những học viên Thương Mộc bình thường này có thể chống lại, tiếp tục xông lên, chỉ là chịu chết!

Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện giữa sân!

Người tới, chính là một tên Phó viện trưởng khác của Thương Mộc học viện, Khô Mạc, đúng là kẻ lúc trước tuyên bố Diệp Huyền là thứ rác rưởi, Thương Mộc học viên không cần. Mà giờ khắc này, Diệp Huyền lại đứng trước mặt hắn lần nữa, đồng thời chém giết Phần Tuyệt, yêu nghiệt số một Thương Mộc học viện.

Giết dễ dàng như vậy!

Khô Mạc lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó quay đầu nhìn về phía những người vây xem cách đó không xa:

- Hôm nay Thương Mộc học viện ta có việc tư muốn làm, người không phận sự nhanh chóng rời đi!

Nghe vậy, giữa sân một mảnh xôn xao!

Đây là muốn đuổi người!

Giờ khắc này, đám người mới ý thức được, trước mắt chính là Thương Mộc học viện!

Không lâu sau, đám người vây xem lập tức chạy sạch sành sanh!

Tên nam tử vừa nói chuyện kia trực tiếp bị một luồng kình phong chấn vỡ thân thể!

Ngay cả Hoàng thất Khương quốc ở trước mặt Thương Mộc học viện cũng phải cúi đầu!

Cách đó không xa, Khô Mạc đột nhiên nhấc tay vung lên.

- Có lẽ ngươi có chỗ dựa vào, để lão phu nhìn một chút sao?

Đúng lúc này, một đám cường giả Thương Mộc học viện đột nhiên xuất hiện trước mặt những người vây xem, trong đám người vây xem, có người không vui, lập tức đứng dậy:

Nhưng mà, nữ tử áo bào đen ngồi xe lăn và lão giả sau lưng nàng vẫn chưa rút đi.

Bành!

- Thế nào, Thương Mộc học viện sợ sao? Hay là...

Một trong hai thế lực mạnh nhất Khương quốc!

- Thương Mộc học viện làm việc như vậy, ta làm sao có chỗ dựa vào.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt những người vây xem giữa sân lập tức đại biến, rất nhanh, vô số người nhanh chóng bỏ chạy.

Nói xong, nàng kéo tay Diệp Linh:

Ánh mắt Khô Mạc rơi vào trên người nữ tử ngồi xe lăn:

Nữ tử ngồi xe lăn mỉm cười:

Diệp Linh nhìn Diệp Huyền, nước mắt lập tức chảy xuống:

Diệp Huyền đột nhiên nói:

Diệp Linh lau nước mắt trên mặt:

Diệp Linh lắc đầu.

Diệp Linh nhìn Diệp Huyền rất rất lâu, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống, mà đúng lúc này, nữ tử áo bào đen đột nhiên điểm tay lên gáy Diệp Linh, Diệp Linh trực tiếp mềm nhũn ngã vào trong ngực nàng.

- Chúng ta đi!

Nói xong, nữ tử áo bào đen và lão giả mang theo Diệp Linh quay người rời đi.

- Bảo trọng!

Nữ tử áo bào đen nhìn qua Diệp Huyền:

- Hãy đi cùng nàng!

- Nhưng muội muốn ở bên cạnh ca!

Thân thể Diệp Huyền khẽ run lên, hắn nói khẽ:

- Muội ở nơi này, ca không thể yên tâm đánh nhau a. Nghe lời, trở về với tỷ tỷ, ca sẽ tới ngay lập tức! Nói được thì làm được!

- Nghe lời, đợi lát nữa ca sẽ trở lại tìm muội!

- Ca chưa từng gạt muội, nghe lời, rời đi với tỷ tỷ, ca sẽ trở lại ngay.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ca gạt muội.

Giữa sân, chỉ còn Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Khô Mạc cách đó không xa, Khô Mạc đột nhiên biến mất tại chỗ.

Bành!

Cả người Diệp Huyền không chút dấu hiệu nào, trực tiếp bị chấn bay ra mấy chục trượng ngoài xa, cuối cùng ầm ầm đập xuống mặt đất.

Hắn vừa mới dậy, trong miệng đã liên tục phun ra mấy ngụm máu.

Khô Mạc chậm rãi đến gần Diệp Huyền:

- Không phải ngươi rất biết đánh nhau sao? Tới đánh với ta một chút?

Thanh âm vừa dứt, hắn biến mất tại chỗ lần nữa.

Giữa sân chỉ nghe tiếng gió thổi, không thấy bóng dáng!

Kỷ lão đầu cầm hồ lô rượu bên hông uống thả cửa một ngụm, sau đó chính là cách không đấm tới nơi xa một quyền.

Khô Mạc còn chưa nói xong, cả người hắn lại bay ra ngoài lần nữa.

Bành!

- Ngươi không phải Thần Hợp cảnh...

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Khô Mạc đại biến, kinh hãi nói:

Súc địa thành thốn!

Ầm!

Trong ánh mắt tất cả mọi người, cả người Khô Mạc trực tiếp bị chấn bay ra ngoài trăm trượng!

Tất cả mọi người sửng sốt!

Khô Mạc chính là cường giả Thần Hợp cảnh a!

Nơi xa, Khô Mạc vừa bò dậy cũng một mặt kinh hãi:

- Ngươi... Làm sao ngươi có thể...

Hắn chính là Thần Hợp cảnh cường giả, ở Khương quốc này, tuyệt đối là cường giả tuyệt đỉnh số một số hai, nhưng một chớp mắt vừa rồi, ngay cả một chiêu hắn cũng không tiếp được!

Đúng lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên tiến lên phía trước một bước, chỉ một bước này, hắn đã đi tới trước mặt Khô Mạc!

Khoảng cách trăm trượng, vẻn vẹn một bước!

Khô Mạc nhìn thoáng qua Kỷ lão đầu, khóe miệng nổi lên một tia mỉa mai, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên biến mất tại chỗ.

Người đứng trước mặt Diệp Huyền, không ai khác, chính là Kỷ lão đầu viện trưởng Thương Lan học viện.

Khô Mạc ngừng lại!

Khô Mạc đang muốn tiếp tục ra tay, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền...

Diệp Huyền mới vừa dậy lại lần nữa bay ra hơn mười trượng.

Ầm!

Oanh!

Toàn bộ không gian khẽ run lên!

Trên không trung phía xa, sắc mặt Khô Mạc đại biến, một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể hắn chấn động ra, nhưng mà, cỗ khí thế này mới vừa xuất hiện, lập tức tan thành mây khói, sau một khắc, trước ngực hắn trực tiếp xuất hiện một lỗ máu, ngay sau đó, cả người hắn ầm ầm đập lên một chỗ trên vách núi đá sau lưng cách đó không xa.

Giữa sân, hết thảy học viên Thương Mộc học viện đều sợ ngây người!

Trên mặt đất, Khô Mạc gắt gao nhìn Kỷ lão đầu phía xa:

- Ngươi... Ẩn giấu thật sâu...

Kỷ lão đầu không thèm để ý Khô Mạc sẽ phải chết kia, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện hai người bên cạnh Diệp Huyền.

Người đến, đúng là Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch.

Khi thấy bộ dáng Diệp Huyền, hai người đều biến sắc.

Giờ phút này, quanh thân Diệp Huyền có rất nhiều vết rạn thật nhỏ, ngoài ra, khóe miệng hắn không ngừng tràn ra máu tươi, căn bản không có dấu hiệu ngừng!

Rõ ràng, đây không chỉ là chịu ngoại thương nghiêm trọng, mà còn cả nội thương!

Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên quay người nộ chỉ Khô Mạc kia, cả giận nói:

- Nghiệp quật tổ tông ngươi, lão cẩu nhà ngươi, đơn đấu giữa học viên, ngươi lại muốn ra đây ỷ lớn hiếp nhỏ, con mẹ ngươi, Thương Mộc học viện các ngươi quá vô liêm sỉ con mẹ nó đi!

Bạch Trạch một bên khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:

- Không biết xấu hổ!

Lúc này, Kỷ lão đầu đột nhiên nói:

- Dẫn hắn đi!

- Đi?

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn nhìn về phía Kỷ lão đầu:

- Đi gì mà đi? Không đi!

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ những học viên Thương Mộc học viện nơi xa, gằn giọng nói:

- Kỷ viện trưởng, Thương Lan học viện chúng ta ít người, thế nhưng lại có sao? Chúng ta ít người, nhưng không thể sợ, hôm nay tới bến cùng bọn hắn, một tên là đủ vốn, hai tên là kiếm lời!

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Kỷ lão đầu:

- Kỷ lão đầu, lần này là bọn hắn phạm chúng ta trước, bọn hắn công nhiên chạy đến bắt người Thương Lan học viện chúng ta, hơn nữa còn ỷ lớn hiếp nhỏ, hiện tại chúng ta còn muốn rút lui? Quá là mất mặt a, không đi, đánh, đánh bọn hắn, ngươi đánh già, ba người chúng ta đánh trẻ!

Bên cạnh Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch chậm rãi nắm chặt hai tay:

- Đánh!

Kỷ viện trưởng liếc mắt nhìn ba người:

- Các ngươi chắc chắn muốn đánh?

Mặc Vân Khởi đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đã cầm kiếm vọt tới đám học viên Thương Mộc học viện!

Mặc Vân Khởi ngây cả người, sau đó nói:

- Đậu xanh... Ngươi nói đánh là đánh a...

Nói xong, hắn cùng Bạch Trạch cũng vọt theo!

Ngoại trừ Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi, còn có một người, chính là Kỷ An Chi!

Bốn người đơn đấu một đám học viên Thương Mộc học viện!

Nhìn thấy bốn người tiến lên phía đám học viên kia, Kỷ lão đầu hơi trầm ngâm, sau đó hắn quay người nhìn về phía đám người Lê Tu cách đó không xa:

- Trên Lăng Không cảnh, kẻ nào ra tay, chết!

-:
Bạn cần đăng nhập để bình luận