Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1538: Lỡ chỉ là con tốt thí thì sao?

Vù!

Không gian trước mặt Diệp Linh giòn như một trang giấy, bị xé toạc ra!

Mà lúc này, một đạo quyền ảnh đột nhiên đánh vào Tu La thích.

Ầm ầm!

Tu La thích run lên kịch liệt, bị buộc phải ngừng lại, cùng lúc đó, xung quanh Diệp Linh xuất hiện vô số đạo hư ảnh, những hư ảnh này trông như đang diễn võ.

Diệp Linh nhíu mày, đúng lúc này, một nắm đấm từ bên trái nàng đánh tới, tới rất chậm, tựa như trẻ con ra quyền.

Nàng nắm chặt Tu La thích đâm tới bên trái một cái.

Ầm!

Nghe vậy, Nguyên Thiên nhíu mày lại: “Trương Văn Tú đột phá, Diệp Huyền không thể nào không đến đây được, mà bây giờ lại không thấy bóng dáng của hắn đâu, chắc chắn là có âm mưu!"

Lão giả gật đầu: “Được!"

Nguyên Thiên nhìn lướt qua bốn phía: “Tại sao không thấy Diệp Huyền?"

Nguyên Thiên trầm mặc một lát sau đó nói: "Kêu nhị thúc tạm thời đừng ra tay, để phòng chuyện ngoài ý muốn!"

Một bên khác, Nguyên Thiên nhìn thoáng qua vị trí của nàng, hắn ta biết, A La Liên không giữ chân được Diệp Linh bao lâu!

Hôm nay cho dù thế nào cũng không thể để cho Trương Văn Tú đột phá, nếu không Phệ Linh tộc muốn có được Vạn Duy thư ốc sẽ khó càng thêm khó!

Nắm đấm đó nhanh chóng rút về như bị điện giật, nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu nàng lại có một nắm đấm mang theo một luồng khí tức cuồng bạo đánh thẳng xuống...

Nói xong, hắn ta lặng yên thối lui.

Lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Nguyên Thiên: “Ra tay sao?"

Cứ như vậy, Diệp Linh bị vô số quyền ảnh bao phủ.

Lão giả trầm giọng nói: "Ý của thiên tôn là?"

Đây là một trận đánh ác liệt!

Lão giả lắc đầu: “Đã điều tra, người này không biết đang ở nơi nào!"

Nguyên Thiên không nghĩ nữa, hắn ta nói khẽ: "Tế trận!"

Nguyên Thiên nhìn lướt qua bốn phía nhưng không trông thấy Diệp Huyền đâu, trong lòng hắn ta vẫn có chút bất an nhưng lúc này hắn ta không rảnh để lo nhiều như vậy!

Nguyên Thiên không suy nghĩ nữa, hắn ta nhìn lướt qua phía dưới, giờ phút này, cường giả Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện đều đang có mặt ở đây, đặc biệt là Phù Văn tông, gần như đã xuất động toàn tông!

Không trung, Nguyên Thiên đột nhiên nói: "Lạc!"

Rất nhanh, trong vòng xoáy màu trắng ngưng tụ ra một cánh tay màu trắng to lớn, khi bạch sắc cự thủ này xuất hiện, chân trời mờ đi trong nháy mắt!

Bây giờ át chủ bài lớn nhất của Vạn Duy thư viện chính là Trảm Nhân đại trận!

Phía dưới, tất cả mọi người như lâm đại địch!

Nói một cách đơn giản, không phải không thể sử dụng mà là phải sử dụng đúng giá trị của nó, ví dụ như chém giết người mạnh nhất Phệ Linh tộc!

Vừa nói dứt câu, không gian phía sau hắn ta đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó, một vòng xoáy màu trắng đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn ta, khi vòng xoáy màu trắng này xuất hiện thì linh khí xung quanh chợt tan biến với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Thẩm Tinh Hà khẽ gật đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn bạch sắc cự thủ kia, gầm lên: “Tế trận! Vạn Phù Tế Thiên!"

Lâm Tiếu Thư không nghĩ nữa mà nhìn tông chủ Phù Văn tông Thẩm Tinh Hà: “Làm phiền Thẩm lão rồi!"

Mà Vạn Duy thư viện không chắc chắn Nguyên Thiên này có phải kẻ mạnh nhất hay không, lỡ như hắn ta chỉ là con tốt thí thì sao?

Sắc mặt Lâm Tiếu Thư cực kỳ khó coi, hắn ta biết, Phệ Linh tộc muốn liều thật.

Nếu như sử dụng đại trận này thì có thể giết chết Nguyên Thiên trước mặt, nhưng cũng không có ý nghĩa gì!

Chỉ giết một Nguyên Thiên thì không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, hơn nữa, một khi sử dụng đại trận này thì Vạn Duy thư viện không còn át chủ bài nào nữa!

Lúc đó rất có thể chính là lúc Vạn Duy thư viện diệt vong!

Sức mạnh đó đã vượt ra khỏi hạn mức cao nhất mà vùng không gian này có thể chịu đựng được!

Phía dưới, sắc mặt Lâm Tiếu Thư cực kỳ khó coi!

Nếu để cho bạch sắc cự thủ đó rơi vào Vạn Duy thư viện vậy toàn bộ Vạn Duy thư viện đều sẽ hóa thành tro tàn!

Hắn ta vừa nói dứt câu, bạch sắc cự thủ đó từ trên không trung đè xuống, khi nó giáng xuống, không gian bị chôn vùi từng mảng một!

Vừa nói dứt câu, vô số cường giả Phù Văn tông phía dưới đột nhiên ra tay, từng đạo tử sắc phù lục đột nhiên phóng lên tận trời, những tử sắc phù lục này bay vào không trung sau đó bắt đầu hội tụ, rất nhanh, một phù thuẫn to lớn do vô số phù văn tạo thành xuất hiện trên bầu trời Vạn Duy thư viện.

Mà lúc này, bạch sắc cự thủ đó đã rơi xuống, đánh thẳng vào phù văn thuẫn.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phù văn thuẫn đó rung lên kịch liệt, sau đó nứt ra, mà bạch sắc cự thủ này cũng mờ đi!

Nhưng vào lúc này, bạch sắc cự thủ đó đột nhiên nổ tung.

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh to lớn lan ra, trong chớp mắt, phù thuẫn biến mất vô tung vô ảnh, từng luồng sóng dao động năng lượng mạnh mẽ không ngừng lan ra xung quanh, chân trời trở nên hỗn loạn!

Phía dưới, Thẩm Tinh Hà nhìn thoáng qua vị trí của Diệp Linh, thời khắc này Diệp Linh đã áp chế A La Liên nhưng cũng không thể đánh chết được đối phương.

Hai người nhất thời kiềm chế lẫn nhau!

Không thể dựa vào Diệp Linh được rồi!

Thẩm Tinh Hà ngẩng đầu nhìn Nguyên Thiên, sau lưng Nguyên Thiên, vòng xoáy màu trắng đó vẫn tồn tại, cũng không biến mất.

Không trung, Nguyên Thiên mặt không cảm xúc, hắn ta nhìn xuống cường giả Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện: “Giết!"

Vừa nói dứt câu.

Ầm!

Vòng xoáy màu trắng đó đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, rất nhanh, vô số đốm nhỏ màu đỏ đột nhiên từ trong vòng xoáy màu trắng bay ra, khi chúng xuất hiện, linh khí xung quanh tan biến một cách rõ rệt mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nhìn thấy một màn này, Thẩm Tinh Hà thay đổi sắc mặt: “Phệ Linh! Tế trận, không thể để cho những điểm đỏ đó rơi xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận