Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 617: Lừa Gạt!

Diệp Huyền im lặng một hồi sau đó đi tới trước mặt con cự long từng giao thủ với mình. Con cự long kia mở mắt rồng, rất lớn, còn lớn hơn người Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười ngượng ngùng:

- Long tiền bối, ta là truyền nhân của Thần Hoàng.

Cự long nhìn Diệp Huyền, không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát.

Diệp Huyền nhắm mắt lại nói:

- Cái này, có thể cho ta mượn chút máu rồng được không? Không nhiều, một thùng là được.

Lúc này ánh mắt con cự long kia lạnh xuống, khóe mắt Diệp Huyền nháy loạn, hắn vội vàng nói:

- Nửa thùng cũng được!

Con cự long nhìn chằm chằm vào người áo đen, ánh mắt đầy phòng bị.

Người áo đen đột nhiên đi về phía cự long:

Cự long không đuổi theo, một lát sau nó thu móng lại. mà lúc này, nó đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt nó, cách đó không xa là một người áo đen đang lơ lửng trên không.

Thấy thanh kiếm kia, ánh mắt cự long đầy kiêng dè. Thế nhưng nó không lùi lại mà gầm lên với người áo đen, có điều nó cũng không động thủ, rõ ràng đang rất kiêng kị.

Cự long ngây ngốc.

“...”

Cự long đột nhiên nâng long trảo định vỗ xuống. Thấy cảnh này Diệp Huyền xoay người bỏ chạy.

- Kiếm này của ta chém xuống, có thể ngươi sẽ chết!

Có thế đã chạy rồi?

Tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.

Nhưng lúc này, người áo đen vẫy nhẹ tay phải, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu người áo đen. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thiên địa đều biến sắc...

Nó không cảm thấy người áo đen kia cường đại đến đâu, thế nhưng nó có thể cảm nhận được thanh kiếm này kinh khủng tới mức nào. Nó hiểu rõ, với thân thể hiện tại của mình hoàn toàn không thể gánh được chiêu kiếm này.

Khí tức của người áo đen này như có như không, tựa như không tồn tại!

Có điều, long tộc kiêu ngạo vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu trước kẻ địch.

Cự Long:

Ngoài cửa thành, con cự long chăm chú nhìn người áo đen trước mặt, trong mắt nó đầy kiêng kỵ.

Cự long nhìn người áo đen:

Người áo đen lạnh nhạt nói:

Máu rồng!

Nhưng lúc này, người áo đen đột nhiên dừng lại, đồng thời thu thanh kiếm của mình về.

Cự long trầm giọng nói:

Cự long gầm lên với người áo đen, ánh mắt kiên định, rõ ràng nó đã chuẩn bị để tử chiến.

- Võ đạo kiếm đạo, vốn là trăm sông đổ về một biển, hai bên không hề mâu thuẫn.

Người áo đen nói:

- Hắn đã có sư tôn cường đại như ngươi, vì sao còn muốn tới nhận truyền thừa của chủ nhân ta?

Cự long kinh ngạc.

Cự long ngây ngẩn, sau đó trầm giọng nói:

- Là thiếu niên kia?

Người áo đen gật đầu.

- Nói chuyện nhé?

- Không có gì. lão phu có một đệ tử, cần một chút máu rồng, các hạ có thể cho chút không? Lão phu sẽ ghi nhớ ân tình này.

Người áo đen nói:

- Nhân loại, ngươi định làm gì?

Cự long im lặng một lúc, sau đó giọt máu lớn cỡ nắm đấm lơ lửng tới trước mặt người áo đen.

Người áo đen thu hồi giọt máu:

- Cám ơn.

Nói xong hắn quay người định đi, nhưng lúc này hắn lại như nghĩ ra điều gì, bèn hỏi:

- Thần Hoàng đã vẫn lạc, ngươi vẫn muốn đợi ở đây à?

Cự long trầm giọng nói:

- Hai huynh đệ chúng ta đã thề, cả đời này trung thành với ngài ấy.

Người áo đen nói:

- Nhưng hắn đã vẫn lạc! Lời thề này cũng nên biến mất.

Bởi vậy, hắn thay đổi cách thức, đó là để đối phương ra tay giúp đỡ một lần.

Bởi vì sau khi tiếp xúc, hắn phát hiện tính cách con cự long này cực kỳ cao ngạo, đối phương sẽ không thần phục hắn. Nếu hắn cưỡng ép làm vậy chỉ gây ra kết quả ngược lại.

Thế nhưng, cuối cùng hắn không làm vậy.

Khi biết trong Xã Tắc ấn có thần hồn của hai con cự long, Diệp Huyền từng có ý nghĩ thu phục hai con cự long này.

ĐƯơng nhiên người áo đen chính là Diệp Huyền.

Nhìn người áo đen biến mất trong hư không, vẻ mặt cự long dần dần nghiêm nghị...

- Thế này thì sao, ta bảo tên đệ tử của mình trả lại thần hồn cho các ngươi.

Cự long ngây ngẩn, sau đó nói:

- Chúng ta phải trả giá ra sao?

Người áo đen nói:

- Không cần trả giá gì, chỉ là nếu hắn có chuyện muốn nhờ, các ngươi đến giúp hắn một lần, không thể cự tuyệt.

Cự long im lặng một lúc rồi nói:

- Được!

Giao dịch như vậy, có lời!

Người áo đen gật đầu, biến mất trong hư không.

Người áo đen nói:

- Một phần ba thần hồn của chúng ta nằm trong Xã Tắc ấn kia...

Cự long im lặng một hồi lâu, sau đó nói:

- Thân tử đạo tiêu, mọi thứ về không, lời thề này đương nhiên cũng nên biến mất. Nếu các ngươi tiếp tục ở lại đây, đó là cổ hủ, không biết ứng biến chứ không phải tuân thủ lời hứa.

Người áo đen nói:

Cự long im lặng.

Ra tay một lần, đối phương chắc chắn sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, bởi như vậy không có gì thiệt thòi.

Còn đối với hắn, để đối phương ra tay tương trợ một lần đã là đủ.

Diệp Huyền lại đi về phía cửa thành, hắn trực tiếp bảo Giản Tự Tại trả thần hồn lại cho hai con cự long. Sau khi nhận lại thần hồn, hai con cự long lập tức phóng lên trời.

Trên không, hai con rồng bay lượn vòng quanh, che khuất cả bầu trời!

Một lát sau, một trong hai con cự long đột nhiên nhìn xuống Diệp Huyền bên dưới, rất nhanh chóng, một sợi râu rồng bay tới trước mặt Diệp Huyền:

- Nếu có chuyện gì cứ truyền âm vào trong sợi râu rồng này, chúng ta sẽ tự chạy tới.

Nói xong hai con cự long trực tiếp biến mất ở cuối chân trời.

Bên dưới, Diệp Huyền bước vào trong thành. Hắn đi tới trong một cung điện, trong cung điện không có thứ gì, hết sức yên tĩnh.

Diệp Huyền tiến vào Giới Ngục tháp, sau đó hắn lấy khối máu rồng ra. Khối máu rồng này có màu rất đậm, tựa như dung nham.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Giản cô nương, cái này tu luyện thế nào?

Giản Tự Tại nói:

- Nếu thoa ngoài da, cơ thể của ngươi sẽ rất cường đại nhưng nội tạng và kinh mạch lại không được tăng cường. Còn nếu uống vào, kinh mạch và nội tạng của ngươi đều gia tăng về chết, nhưng sẽ phải chịu cơn đau do máu rồng thiêu đốt. Ngươi tự lựa chọn đi.

Uống vào!

Diệp Huyền không hề do dự, trực tiếp chọn uống máu rồng vào. Sau khi uống xong, ngũ quan của hắn lập tức vặn vẹo.

Đau đớn!

Giờ khắc này, Diệp Huyền cảm thấy cơ thể mình như bị đôt trong lửa.

Lúc này, Giản Tự Tại độ Thần Hoàng nhiên nói:

- Ai bảo ngươi nuốt như vậy! Vật này cần thứ chí hàn để tương dung, như vậy mới đỡ đau...

Diệp Huyền gào lên trong lòng:

- Sao ngươi không nói sớm!

- Ngươi đâu có hỏi...

Diệp Huyền:

“...”

Một lát sau, thân thể Diệp Huyền co thành một đống, quanh người hắn tỏa ra sóng nhiệt nồng đậm, không chỉ như vậy, toàn bộ thân thể đỏ bừng như bị nướng chín.

Đau đớn!

Như vậy chẳng khác nào dùng lửa thiêu đốt thân thể, còn là thiêu trực tiếp trên người!

Chịu đựng!

Vậy duy nhất hắn có thể làm bây giờ là cố gắng chịu đựng!

Cách đó không xa, Linh nhi nhìn Diệp Huyền có vẻ rất lo lắng, dường như nghĩ đến điều gì, hai bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt vào mi tâm của Diệp Huyền. Một luồng linh khí tinh thuần nhanh chóng tràn vào trong cơ thể của Diệp Huyền.

Lực lượng bản nguyên!

Trên cường giả cảnh giới Phá Không là Nguyên cảnh, mà muốn đạt tới Nguyên Cảnh thì buộc phải nắm giữ Nguyên Lực.

Mà Linh nhi là bản nguyên Thanh Châu, nói đơn giản hơn nàng là nơi phát ra Nguyên Lực. Nhưng nàng không biết chuyện này, Diệp Huyền lại càng không biết.

Cứ như vậy, không bao lâu sau Diệp Huyền nằm dưới đất dần dần bình tĩnh lại, còn Linh nhi đã mệt mỏi tựa người vào hắn, đang ngáy nói nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận