Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3323: Không gánh được đâu

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đi đến trước mặt nữ tử. Hắn lấy một xiên kẹo hồ lô ra rồi đưa cho nàng: "Thử xem!"

Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang sững sờ!

Gì thế này?

Nữ tử kia nhìn kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyền, sau đó nói: "Đây là thứ gì?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Linh vật cấp bậc cổ thần, ngươi nếm thử xem!"

Nữ tử do dự một lát rồi nhận lấy kẹo hồ lô. Nàng bóc lớp giấy đường ra, sau đó khẽ liếm. Nàng nhíu mày lại, hình như thấy kẹo hồ lô không tồi nên lại liếm tiếp.

Diệp Huyền hỏi: "Ngon không?"

Nữ tử liếc nhìn kẹo hồ lô, sau đó nhìn hắn: "Ngon lắm!"

Diệp Huyền lấy làm lạ: "Tại sao?"

Linh Tịch quay đầu nhìn về dãy núi: "Ở trong kia!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Thế ngươi có muốn ra ngoài không?"

Diệp Huyền thấy tò mò: "Chủ nhân ngươi đâu?"

Diệp Huyền cười nói: "Linh Tịch, ngươi ở đây bao lâu rồi?"

Diệp Huyền liếc nhìn dãy núi: "Ta có thể vào đó không?"

Kiếm Tâm Tâm: "..."

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: "Vẫn còn sống không?"

Linh Tịch liếm kẹo hồ lô, sau đó lắc đầu: "Không nhớ nữa!"

Tiêu Lâm Lang: "..."

Linh Tịch nói: "Chủ nhân bảo ta trấn thủ ở nơi này, không cho bất cứ ai vào!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Chủ nhân ngươi có nói không cho bạn của ngươi vào không?"

Linh Tịch lắc đầu.

Linh Tịch nhìn hắn: "Bạn?"

Linh Tịch lắc đầu: "Không biết nữa!"

Linh Tịch lập tức lắc đầu: "Chủ nhân nói, không cho bất cứ ai vào!"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi lại lấy một xiên kẹo hồ lô ra đưa cho Linh Tịch. Đối phương cũng không từ chối mà nhận lấy luôn.

Nha đầu này chưa từng ra thế giới bên ngoài rồi!

Người tốt!

Linh Tịch do dự một lát rồi nói: "Bạn bè là cái gì?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Linh Tịch, ngươi muốn gặp chủ nhân ngươi không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Chúng ta là bạn bè, đúng chứ?"

Linh Tịch do dự một lát rồi lắc đầu: "Chủ nhân bảo ta trấn thủ ở đây!"

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Thế chúng ta đi gặp người đó thôi! Được không?"

Linh Tịch lập tức gật đầu: "Muốn!"

Diệp Huyền cạn lời.

Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm!

Thế mà là người tốt ư?

Có thể như vậy ư?

Nàng cứ như một tờ giấy trắng vậy!

Diệp Huyền lại lấy kẹo hồ lô đưa cho nàng. Linh Tịch do dự một lát rồi nhận lấy kẹo hồ lô, đáp: "Người tốt!"

Linh Tịch nhìn hắn mà không lên tiếng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi thấy ta thế nào?"

Diệp Huyền hỏi: "Thế chủ nhân ngươi có nói không cho ngươi rời đi hay không?"

Linh Tịch nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Không!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Thế thì chúng ta đi tìm nàng ta thôi!"

Nói đoạn, hắn bèn kéo cánh tay Linh Tịch và đi về phía xa!

Mới đầu Linh Tịch còn kháng cự, song sau khi cố giãy mà không giãy ra được, nàng cũng không từ chối nữa!

Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang phía sau cũng ngỡ ngàng.

Tiêu Lâm Lang trầm mặc một hồi rồi nói: "Vậy là đã xong rồi ư?"

Kiếm Tâm Tâm nhìn Diệp Huyền: "Lợi hại!"

Tiêu Lâm Lang cười khổ.

Thực lực của nàng đã hơn xa bản thể!

Nhưng sau này thì sao?

Năm xưa Thanh Nhi cũng chỉ là một phân thân mà thôi!

Giống như Thanh Nhi vậy!

Hiện giờ Linh Tịch đã không còn là kiếm đạo ý chí đơn thuần nữa rồi!

Kể cả một đường kiếm đạo ý chí!

Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa.

Tiêu Lâm Lang lắc đầu rồi cũng đi theo!

Ở phía xa xa, Linh Tịch có hơi căng thẳng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Chủ nhân ngươi sẽ không trách ngươi đâu!"

Linh Tịch quay đầu nhìn hắn, nàng do dự một lát rồi nói: "Tính tình chủ nhân không tốt lắm đâu! Ta sợ chủ nhân tức giận!"

Diệp Huyền khẽ nói: "Ngươi đã trấn thủ ở đó rất lâu rồi đúng không?"

Linh Tịch lắc đầu: "Ta không nhớ nữa!"

Diệp Huyền thở dài một hơi.

Bất cứ thứ gì một khi đã có linh trí thì sẽ có sinh mệnh!

Lúc này, Kiếm Tâm Tâm đột nhiên nói: "Chúng ta đi thôi! Đi xem nơi thần bí kia ra sao!"

Biết vậy từ sớm thì nàng đã mua kẹo hồ lô mang theo rồi!

Nghĩ đến đây, Tiêu Lâm Lang lại càng cười khổ hơn!

Mà lúc này, Diệp Huyền dùng mấy xiên kẹo hồ lô thôi đã giải quyết xong!

Bởi lẽ kiếm đạo ý chí này quá mạnh, kể cả Đại Thánh Nhân cũng không dám đối đầu!

Lần nào các nàng tới đây cũng bị kiếm đạo ý chí ở nơi này áp chế. Không chỉ các nàng mà rất nhiều người khác cũng vậy!

Một khi có linh trí thì sẽ có tương lai vô hạn!

Không lâu sau, mọi người đã tới sâu bên trong dãy núi. Sâu trong đó có một ngọn núi, trước ngọn núi có khắc ba chữ: Kiếm Khư Tông!

Kiếm Khư Tông!

Dọc theo dãy núi là những bậc thềm đá xanh dài dằng dặc.

Diệp Huyền đang định tiến vào thì Linh Tịch bỗng dừng lại, không dám đi vào!

Hắn mỉm cười: "Không sao đâu! Nếu chủ nhân của ngươi có tức giận thì ta gánh giúp ngươi!"

Linh Tịch liếc nhìn hắn: "Chủ nhân rất mạnh, ngươi không gánh được đâu!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Thế ngươi có muốn gặp chủ nhân của ngươi không?"

Linh Tịch gật đầu.

Diệp Huyền nói: "Vậy thì đi thôi!"

Nói đoạn, hắn bèn kéo Linh Tịch đi về phía ngọn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận