Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1588: Hở cái là đánh nhau

Ở phía chân trời, Diệp Huyền nhìn Dị Thú kinh: “Ai!”

Dị Thú kinh liếc nhìn hắn, nàng không đáp lời.

Diệp Huyền chau mày: “Ngươi muốn chết hả!”

Dị Thú kinh híp mắt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”

Diệp Huyền phẫn nộ: “Lão tử đang uy hiếp ngươi đấy!”

Dị Thú kinh nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt nàng là sát ý.

Lúc này, Tiểu Phạn phía không xa lại đưa thanh kiếm gỉ lên cổ mình.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Dị Thú kinh giật giật.

Dị Thú kinh phẫn nộ nói: “Ngươi có bị ngu không đấy? Bọn chúng mà trừ khử được ta thì còn phải đợi đến tận bây giờ sao?”

Diệp Huyền nhìn Dị Thú kinh: “Theo lí mà nói thì chắc ngươi có thể khống chế tất cả dị thú ở đây!”

Dị Thú kinh đáp: “Bởi vì dị thú nơi này đều do ta tiết chế, ta không đồng ý thì bọn chúng sẽ không thể ra ngoài!”

Có lẽ những con dị thú này không thể giết được Dị Thú kinh. Ngày xưa sở dĩ tiên tri phong ấn Dị Thú kinh chứ không phong ấn tất cả các dị thú có lẽ cũng bởi vậy. Chỉ cần phong ấn Dị Thú kinh thì coi như phong ấn được tất cả dị thú ở nơi này.

Dị Thú kinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Là Huyền Ngoa, một trong mười dị thú mạnh nhất. Trong tất cả các dị thú thì trí thông minh của nàng ta và Yêu Hồ là cao nhất. Nàng ta giết con chó ngay trước mặt Thiên Mạch giả là muốn chọc tức các ngươi, để các ngươi quyết chiến với ta.”

Dị Thú kinh mỉm cười lạnh lùng: “Nhân loại, hi vọng ngươi thông minh hơn Huyền Ngoa!”

Nếu như chỉ có Diệp Huyền không thôi thì nàng không sợ. Mặc dù tiểu tháp kia cũng khiến nàng phải dè chừng nhưng không đến nỗi không có cách đối phó. Song nếu có thêm Tiểu Phạn thì không dễ dàng như vậy nữa.

Dị Thú kinh không lên tiếng.

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền và Tiểu Phạn liên thủ sẽ tạo thành đòn chí mạng đối với nàng.

Nghe vậy thì Diệp Huyền hiểu ngay.

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Thế tại sao ngươi không thể đối phó Tiểu Phạn!”

Diệp Huyền nói: “Chẳng lẽ bọn chúng không thể liên thủ với nhau để trừ khử ngươi ư?”

Dị Thú kinh quay người, nhìn Diệp Huyền bằng đôi mắt lạnh lùng: “Ban nãy ta vừa khen ngươi thông minh, giờ ngươi lại ngu nữa rồi? Ngươi nhìn nàng ta đi, nàng ta là dị thú sao?”

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Mà hiện giờ ngươi lại không thể khống chế, vậy thì chỉ có thể giải thích rằng thực lực hiện giờ của ngươi không đủ để trấn áp những con dị thú này. Hay nói một cách khác, trải qua vô số năm tháng trưởng thành, dị thú ở đây đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.”

Nói đoạn, nàng bèn quay người định rời đi.

Diệp Huyền hiểu ý của nàng, nàng muốn một mình tới đó.

Diệp Huyền nhìn nơi mà Dị Thú kinh chỉ, hắn trầm tư.

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền, không nói gì cả.

Dứt lời, nàng bèn biến mất cùng con quái điểu.

Kiểu người như nàng thường sẽ không làm ra những chuyện như thế này!

Nói đoạn, nàng lại chuẩn bị rời đi. Hình như Dị Thú kinh nhớ tới điều gì đó mà bỗng chỉ tay về một hướng: “Đi về phía đó khoảng ba ngàn dặm, nơi đó có một ngọn núi, tên là Thanh Khâu sơn. Huyền Ngoa đang ở nơi đó, mau đi xử lí nàng ta đi!”

Đúng là quá hiểm độc!

Đối phương muốn lợi dụng Tiểu Phạn và Dị Thú kinh, để họ liều chết với nhau.

Mà đối phương còn giết con chó trước mặt hắn và Tiểu Phạn, chứng tỏ là cố ý, cố ý muốn chọc tức Tiểu Phạn!

Thanh Khâu sơn?

Diệp Huyền mỉm cười: “Đi thôi!”

Nói đoạn, hắn dắt Tiểu Phạn đi về phía Thanh Khâu sơn.

Hai người đều lựa chọn tin Dị Thú kinh. Thực ra, lúc mới đầu, hắn cũng không tin là Dị Thú kinh làm. Thứ nhất, mặc dù Dị Thú kinh muốn giết hai người họ nhưng nàng là một người rất tự kiêu!

Mà lúc này, Tiểu Phạn bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền. Nàng kéo nhẹ cánh tay hắn, Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn chỉ về phía Thanh Khâu sơn rồi chỉ vào mình.

Diệp Huyền xoa nhẹ đầu nàng: “Ta đi cùng ngươi!”

Tiểu Phạn gật đầu.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi sợ ta gặp nguy hiểm sao?”

Một lúc sau, Diệp Huyền đưa Tiểu Phạn tới được ngọn núi. Ban đầu Diệp Huyền ngự kiếm mà bay, thế nhưng khi vừa mới tới ngọn núi thì hắn và Tiểu Phạn đã bị một con dị thú tấn công.

Có điều con dị thú đó không phải là đối thủ của họ.

Thế nhưng Diệp Huyền lại phát hiện trong quá trình ngự kiếm, không ngừng có dị thú tới tấn công hai người.

Cuối cùng, hắn đã hiểu.

Khi hắn ngự kiếm tiến vào địa bàn của những con dị thú này, chúng sẽ cho rằng hắn đang muốn khiêu khích chúng.

Những con dị thú này đều có tính cách tàn bạo, hở cái là đánh nhau!

Có điều cũng may là có Tiểu Phạn ở đây, một vài con dị thú bị nàng đánh xong cũng ngoan ngoãn lùi đi.

Trên đường đi, sắc mặt Diệp Huyền cũng nghiêm nghị vô cùng. Từ Đại Đạo thôn đến đây, hắn gặp được không dưới mười con dị thú, mà những con dị thú này thực sự rất mạnh.

Nếu mười con dị thú ấy mà đi theo hắn ra ngoài thì hắn có thể đánh Phệ Linh tộc đến mức bọn họ phải kêu cha khóc mẹ!

Chẳng trách năm ấy tiên tri lại phong ấn nơi này. Nếu không phong ấn nơi này thì nếu đám dị thú ra ngoài, Ngũ Duy vũ trụ bên ngoài sẽ biến thành trường săn của đám dị thú!

Hiện giờ hắn càng lúc càng tò mò về Hư Vô Duy Độ và Vô Biên Địa Hạ.

Cùng là cấm địa, Vĩnh Sinh chi địa đã kinh khủng như vậy rồi, vậy thì hai nơi kia chắc cũng không kém cạnh gì.

Đương nhiên, hiện giờ hắn phải nghĩ cách để sống sót, sau đó phải tìm cách đối phó với Phệ Linh tộc.

Một lát sau, Diệp Huyền và Tiểu Phạn tới được Thanh Khâu sơn. Vừa mới tới đó, một nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ. Nữ tử này ăn mặc giản dị, tóc dài xõa vai, dung mạo thanh tú. Có điều tai nàng rất dài và nhọn, trông không giống tai của loài người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận