Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1381: Thế lực đặc biệt

Đại trưởng lão của Hách gia trầm giọng nói: “Nhưng mà thế lại chứng tỏ chúng ta đang liều mạng đối đầu với bọn họ.”

Quân Vô Tiễn nói: “Không thế thì còn như nào nữa? Cứ chịu thiệt vậy sao?”

Trưởng lão Hách gia trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Không thể chịu thiệt như vậy được. Đi, tới Ma Đô! Hôm nay bọn họ mà không giao thứ đồ đó ra thì chúng ta sẽ san bằng Ma Đô!”

Rất nhanh sau đó, mọi người bèn rời đi.

Mục tiêu của bọn họ chính là Ma Đô.

Ma Đô.

Không gian phía trên Ma Đô nứt vỡ. Ngay sau đó, Lý Cuồng Sinh và Lý Vân Khởi bước ra.

Sau khi ra ngoài, Lý Cuồng Sinh đột nhiên hỏi: “Cái tên Diệp Huyền kia cứ giao vật này cho ngươi một cách dễ dàng như vậy sao?”

Nói đoạn, Lý Cuồng Sinh bèn nhếch khóe miệng. Hình như hắn ta lại nghĩ đến điều gì đó mà nhìn Giới Ngục tháp trong tay: “Tên Diệp Huyền này không phải ngu xuẩn bình thường đâu! Một bảo vật như thế này mà không biết lợi dụng! Đúng là quá ngu ngốc!”

Khi nghe được những lời của Lý Cuồng Sinh, Diệp Huyền không hề vui cũng chẳng thấy hả hê khi người khác gặp nạn. Ngược lại, Lý Cuồng Sinh lại cho hắn một lời nhắc nhở.

Lý Cuồng Sinh gật đầu: “Vật này không phải thứ mà Ma Đô chúng ta có thể sở hữu, chúng ta chỉ có thể giao nó ra thôi. Đương nhiên, chúng ta không giao nó ra không, chúng ta phải đòi được một chút lợi lộc từ Vạn Duy học viện nữa. Không chỉ có vậy…”

Hắn đang ở trong trạng thái Không Minh, thế nên hai người kia không hề phát hiện ra hắn.

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Lý Vân Khởi: “Thông báo cho Vạn Duy học viện, cứ bảo chúng ta đã lấy được Ngũ Duy chí bảo, bảo bọn họ phái người tới lấy!”

Diệp Huyền nhìn Lý Cuồng Sinh ở phía không xa, sau đó hắn bèn âm thầm rời đi.

Lý Vân Khởi gật đầu: “Đúng vậy!”

Con người luôn luôn tự cho mình là thông minh, cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay mình. Ấy thế nhưng lại không biết rằng có thể mình đang bị người khác nắm giữ.

Lý Vân Khởi sững sờ: “Thúc phụ, ngươi muốn giao vật này ra ư?”

Lý Cuồng Sinh trầm mặc trong giây lát rồi mỉm cười lạnh lùng: “Xem ra tên Diệp Huyền này cũng chỉ là một con thỏ đế mà thôi. Hắn không những nhát gan mà còn là một tên ngu xuẩn. Một thần vật như thế mà lại giao nộp dễ dàng như vậy, đúng là quá ngu xuẩn!”

Ở một nơi cách Lý Vân Khởi và Lý Cuồng Sinh không xa, Diệp Huyền đang âm thầm đứng trong yên lặng.

Hắn ta đang tới Vạn Duy thư viện!

Nói tới đây, hai mắt hắn ta híp lại: “Lần này chúng ta phải mượn đao của Vạn Duy thư viện để trừ khử một vài đối thủ của mình!”

Như Lý Cuồng Sinh đã nói, Ma Đô không thể sở hữu một bảo vật như vậy!

Đừng tự thấy mình quá thông minh, và cũng đừng để người khác thấy mình quá ngu ngốc!

Mà lúc này, Lý Vân Khởi cũng biến mất.

Ban nãy có người đã âm thầm giúp đỡ hắn ta!

Đương nhiên, hắn ta không giao nó ra miễn phí, Ma Đô sẽ lợi dụng nó để có được rất nhiều lợi ích!

Ở một diễn biến khác, Diệp Huyền đang ngồi xếp bằng trong không gian, hắn thầm hỏi: “Liên Thiển cô nương, ban nãy ta thấy bọn họ sử dụng một loại phù lục, đó là phù lục gì thế?”

Mặc dù Ma Đô không hề yếu nhưng ở Ngũ Duy vũ trụ mênh mông này, Ma Đô không phải số một. Những thế lực có thể tiêu diệt Ma Đô không nhiều nhưng cũng không hề ít!

Diệp Huyền trầm mặc.

Nếu như Ma Đô dám độc chiếm nó thì chắc chắn sẽ không sống nổi tới ngày thứ hai!

Liên Thiển đáp: “Ví dụ như Tu La Địa Ngục!”

Diệp Huyền hỏi: “Thế lực đặc biệt gì cơ?”

Liên Thiển lại bảo: “Ngũ Duy vũ trụ không chỉ có phù sư mà còn có cả đan sư và một vài luyện khí sư. Những nghề nghiệp này có địa vị vô cùng cao ở Ngũ Duy vũ trụ. Năm ấy khi ta còn chưa xuống dưới, Ngũ Duy vũ trụ của chúng ta còn có cả Phù tông, Dược Vương tông, Luyện Khí tông. Thực lực của những tông môn này cực kì mạnh, chỉ đứng sau một vài thế lực đặc biệt mà thôi!”

Do vậy, khi có được món bảo vật này, Lý Cuồng Sinh bèn quyết định giao nó ra!

Một lát sau, giọng nói của Liên Thiển vang lên: “Ở thế giới này có một loại nghề nghiệp đó chính là phù sư. Những người này có thể tập hợp rất nhiều luồng sức mạnh to lớn và những không gian thần thông lại, sau đó truyền chúng vào trong phù văn. Khi sở hữu loại phù văn ấy, dù ngươi có là một người bình thường thì cũng có thể thi triển sức mạnh vô cùng lớn. Mà phù văn cũng có loại yếu loại mạnh, từ yếu đến mạnh theo thứ tự lần lượt là lam sắc, hồng sắc, tử sắc, chanh sắc và loại hắc sắc phù văn trong truyền thuyết. Cấp bậc của phù văn càng cao thì sức mạnh của nó càng lớn!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Vậy cũng có nghĩa là loại sức mạnh này không được tính là sức mạnh của mình?”

Liên Thiển đáp: “Cũng có thể coi là vậy! Có điều phù văn này cũng giống như Thiên Tru kiếm của ngươi ấy, ngươi nói xem Thiên Tru kiếm có phải sức mạnh của ngươi hay không?”

Lý Cuồng Sinh liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt hắn ta là vẻ nghi hoặc. Lúc này hắn ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.

Lý Cuồng Sinh chau mày.

Mục đích của đối phương là gì?

Là ai đã giúp hắn ta?

Diệp Huyền chau mày: “Tại sao chỗ của Linh Nhi lại là thế lực đặc biệt?”

Liên Thiển nói: “Ta cũng chẳng biết giải thích thế nào với ngươi. Tóm lại là nơi đó không hề đơn giản đâu, thậm chí Vạn Duy học viện cũng chẳng dám chọc đến nơi đó.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, thế lực mạnh nhất ở Ngũ Duy vũ trụ là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận