Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3149: Tạo phản

Diệp tộc.

Diệp Huyền ngồi khoanh chân trong một tiểu điện, hai mắt hắn hơi nhắm lại, hai tay đặt trên đầu gối.

Đột phá Siêu Thần!

Có cường giả đỉnh cấp của Diệp tộc chỉ điểm nên việc đột phá Siêu Thần đối với hắn mà nói thật sự quá đơn giản!

Lúc này, giọng nói của Thú Thần chợt vang lên: "Tiểu gia hỏa, ta không hiểu kế hoạch của ngươi cho lắm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?"

Diệp Huyền mở hai mắt ra, cười đáp: "Chơi!"

Thú Thần trầm giọng nói: "Tiểu gia hỏa, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân này không đơn giản! Có khả năng ngươi không chơi lại được nàng ta đâu! Hơn nữa, cường giả ở Diệp tộc này nhiều như mây, đừng nói là ngươi của hiện tại mà cho dù ngươi có đạt đến Ý cảnh cũng không thể lật đổ được Diệp tộc!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết rồi!"

Nói xong, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên Thú Thần nói: "Ngươi nghĩ như thế cũng không sai, trong thế đao này, dựa vào bản thân mới là vương đạo. Nhưng tiểu gia hỏa này, ngươi thật sự không có một chút phần thắng nào đâu!"

Thú Thần không nói gì cả.

Đây chính là suy nghĩ hiện tại của hắn.

Thú Thần hỏi: "Tại sao?"

Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Trong Vĩnh Sinh Giới có Hách Lạp tộc và Tiêu tộc bất mãn về Diệp tộc."

Thú Thần lại nói: "Ngươi thật sự không muốn sử dụng Kiếm Chủ Lệnh?"

Diệp Huyền cười đáp: "Cũng không phải không có! Ít nhất thì cho đến bây giờ, ta cũng đã phát hiện ra một thông tin quan trọng!"

Diệp Huyền cười đáp: "Không phải ta cố chấp mà chỉ là muốn cố gắng một chút, ta không muốn còn chưa thử liều mà đã sử dụng sức mạnh của cha ta. Còn nữa, ta cũng không muốn gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người cha ta, lỡ như một ngày nào đó không dựa được vào cha nữa, vậy khi ấy ta phải làm sao?"

Diệp Huyền lôi Kiếm Chủ Lệnh kia ra, hắn khẽ cười rồi hỏi: "Tiền bối, ngươi có biết tại sao cho đến giờ ta vẫn không dùng lệnh bài này không?"

Dựa vào bản thân.

Diệp Huyền nhếch khóe môi: "Bọn họ sẽ, bởi vì chỉ cần có đủ lợi ích là bọn họ nhất định sẽ ra tay."

Diệp Huyền lại nói: "Kẻ địch mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng ta vẫn muốn tự mình liều một phen."

Thú Thần hơi tò mò: "Ngươi dự định làm thế nào?"

Thú Thần hơi tò mò: "Gì thế?"

Thú Thần nói: "Bọn họ có bất mãn với Diệp tộc thật nhưng chắc chắn sẽ không liều mạng đối kháng với Diệp tộc hộ ngươi đâu, trừ phi ngươi thể hiện ra thực lực lớn mạnh!"

Chúc Ngôn và đám người Mục Thánh đều đang ở đây cả!

Diệp Huyền đứng dậy rời khỏi đại điện, hắn liếc mắt nhìn xung quanh sau đó đi về phía xa.

Nói rồi, vẻ mặt hắn ta nặng nề hẳn đi.

Nửa tháng sau, Diệp Huyền trực tiếp đạt đến Siêu Thần cảnh!

Tạo phản?

Nụ cười của Diệp Huyền càng lúc càng trở nên kỳ quái: "Tạm thời giữ bí mật."

Chúc Ngôn trầm giọng hỏi: "Diệp thiếu, ngươi có kế hoạch gì rồi sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Không sao đâu, các ngươi không cần liều mạng thêm nữa."

Hoàn toàn không tạo phản nổi!

Mà đám người An Lan Tú và A Mệnh vẫn còn đang tu luyện!

Bây giờ, cuối cùng hắn ta cũng đã hiểu được tại sao nữ nhân kia lại thả bọn họ!

Bởi vì hiện tại bọn họ hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào đối với Diệp tộc hết.

Không chỉ thực lực rớt lại nghiêm trọng mà càng không có tâm phúc và binh quyền nữa!

Không lâu sau, hắn đã tới trước một lạc viện.

Chúc Ngôn trầm giọng đáp: "Thương thế đã không còn trở ngại gì lớn nữa rồi, nhưng cảnh giới sụt giảm nhiều quá. Hiện giờ chúng ta đã rớt lại quá nhiều so với Diệp tộc rồi!"

Diệp Huyền nhìn Chúc Ngôn: "Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Trông thấy hắn bước vào, mọi người đồng loạt hành lễ.

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Ta có thể có kế hoạch gì được chứ? Ta cũng có đánh lại được nữ nhân kia đâu, người thì không nhiều bằng nàng ta, ta có thể làm thế nào được?"

Chúc Ngôn có hơi không cam lòng: "Lẽ nào thế tử cam tâm khuất phục nàng ta như vậy sao?"

Diệp Huyền nở nụ cười: "Chúc Ngôn, những chuyện khác chớ có hỏi quá nhiều, bây giờ việc mà các ngươi phải làm chính là tu luyện cho tốt."

Nói xong, hắn nhìn về phía A Tị Đạo và Mục Thánh: "Hai người các ngươi cũng vậy!"

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Chúc Ngôn liếc mắt nhìn hắn, chỉ im lặng chứ không nói gì cả.

Bên ngoài, đột nhiên giọng của Thú Thần vang lên trong đầu Diệp Huyền: "Tiểu tử, ngươi không tin bọn họ?"

Diệp Huyền cười hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Thú Thần cười đáp: "Từ đầu cho đến bây giờ, ta cứ có cảm giác ngươi không tin tưởng mười chín người này cho lắm."

Diệp Huyền lắc đầu: "Tiền bối nghĩ nhiều rồi! Không phải ta không tin bọn họ mà chỉ là có lòng đề phòng mà thôi, dẫu sao cũng đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, chuyện gì cũng dễ thay đổi! Nếu bọn họ vẫn giống như ngày xưa vậy họ chắc hẳn nên có một kết cục tốt đẹp, còn nếu như bọn họ..."

Nói xong, hắn lắc đầu cười: "Tóm lại là ta hy vọng bọn họ có thể có một kết cục tốt!"

Thú Thần cười nói: "Tiểu tử, vẫn là câu nói đó, xét từ tình hình trước mắt thì ta cảm thấy ngươi không có bất cứ phần thắng nào đâu! Có điều, ta cũng biết tiểu tử ngươi không đơn giản, rất nham hiểm, chỉ có thể nói là ta rất mong chờ màn biểu diễn tiếp theo của ngươi đấy."

Diệp Huyền cười khổ: "Chỉ có thể nói là liều mạng một phen thì có!"

Thú Thần cười ha ha: "Người trẻ tuổi thì nên liều mạng một chút!"

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía chân trời xa xăm: "Mới chỉ bắt đầu thôi."

Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận