Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3236: Thật đáng xấu hổ

Tiêu Lâm ngăn Gia Nguyên lại, sau đó nhìn Nguyên Khâu: "Nguyên huynh, lần này Nguyên Khởi của Nguyên tộc ngươi thật là quá đáng! Cho dù là như thế nào thì hắn ta cũng không có tư cách nói chuyện với Gia Nguyên huynh như thế! Bảo hắn ta xin lỗi đi!"

Xin lỗi!

"Dựa vào cái gì?"

Đúng lúc này, Nguyên Khởi vừa mới đi vào từ phía xa đột nhiên nói với giọng dữ tợn: "Dựa vào cái gì mà bắt lão phu phải xin lỗi hắn ta? Nguyên tộc ta đã từng sợ Gia tộc của hắn ta chưa?"

Sở dĩ hắn ta dám kiêu ngạo như vậy là có nguyên nhân, ngoài bản thân Nguyên tộc có thực lực mạnh hơn Gia tộc ra thì còn có nguyên nhân lớn nhất là sau lưng Nguyên tộc có Thần Miếu!

Nguyên Yếm là truyền nhân của Ma Đạo nhất mạch thuộc Thần Miếu, có tầng quan hệ này thì Nguyên tộc cần gì phải sợ ai?

Tiêu Lâm nhìn Nguyên Khởi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo!

Lúc này, Nguyên Khâu ở bên cạnh đột nhiên nói: "Xin lỗi Gia huynh đi!"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Nếu bọn họ không hoan nghênh ta vậy thì ta đi!"

Nguyên Khởi ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh chế nhạo: "Sợ rồi phải không!"

Nguyên Khởi im lặng một lát, sau đó nhìn Gia Nguyên: "Gia tộc trưởng, vừa rồi là ta lỗ mãng! Xin lỗi!"

Hình như thiếu chủ có ý muốn rời đi rồi...

Lần này, giọng điệu nặng nề hơn một chút!

Diệp Huyền chế nhạo: "Sỉ nhục ngươi? Ngươi không cảm thấy mình bị chậm phát triển trí tuệ sao? Để ta hỏi ngươi, Ngươi nhắm vào ta như vậy thì có lợi ích gì không? Có không? Không có đúng không? Nếu đã không có thì ngươi cứ nhằm vào ta như vậy là có lý do gì? Ta chỉ có thể nghĩ là ngươi đã ăn quá nhiều cứt thôi!"

Nghe vậy, Nguyên Khởi nhìn Nguyên Khâu với vẻ mặt sửng sốt.

Lông mày Diệp Huyền khẽ nhíu lại, hắn nhìn Nguyên Khởi: "Ta nói này lão đầu, có phải đầu ngươi bị làm sao rồi không? Ngươi và ta không thù không oán, năm lần bảy lượt nhắm vào ta, ngươi ăn cứt nhiều quá rồi không có chuyện gì làm nên kiếm chuyện sao?"

Sắc mặt Nguyên Khởi trầm xuống, hắn ta biết người đứng đầu gia tộc mình đang tức giận!

Nguyên Khâu lại nói: "Xin lỗi!"

Nghe được lời này, sắc mặt của Gia Nguyên trở nên cứng đờ.

Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn Gia Nguyên: "Tiền bối, hay là chúng ta đi nương nhờ Thú Yêu tộc đi! Quyết không nuốt cục tức này!"

Gia Nguyên hừ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn ta có chút áy náy: "Thiếu chủ, ta xin lỗi vì đã để ngươi cuốn vào xoáy nước này, ta... ôi..."

Mọi người: "..."

Nghe thấy lời này, Nguyên Khởi lập tức nổi giận: "Ngươi dám sỉ nhục ta! Ngươi..."

Nguyên Khởi nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi cho rằng có Gia tộc bảo vệ ngươi thì ngươi có thể không kiêng nể gì cả sao?"

Có thể nói, nếu muốn bảo vệ Nguyên Giới thì không thể thiếu ai trong ba thế lực của bọn họ!

Hắn ta không thể theo kịp mạch suy nghĩ của vị thiếu chủ này!

Thật ra hắn ta cũng không biết, bởi vì như Diệp Huyền nói, Diệp Huyền và Nguyên gia không thù không oán, không chỉ Nguyên gia, mà ngay cả Nguyên Khởi cũng không có lý do gì để nhắm vào Diệp Huyền.

Không hợp một chút là muốn tạo phản sao?

Nguyên Khâu cũng nhìn Nguyên Khởi, lông mày nhíu lại.

Tiêu Lâm kia nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt kinh ngạc, chết tiệt, tên này muốn làm gì đây?

Diệp Huyền lắc đầu: "Không có! Nếu các hạ đã nghĩ rằng ta đang vu khống ngươi, vậy thì ngươi nói đi, tại sao ngươi lại muốn nhằm vào ta?"

Sắc mặt của Nguyên Khởi trở nên vô cùng khó coi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: "Ngươi muốn vu khống ta!"

Nguyên Khởi: "..."

Gia Nguyên cũng có chút sững sờ!

Diệp Huyền đột nhiên lại nói: "Chẳng lẽ hắn ta là gián điệp do Thú Yêu tộc phái tới, cố ý gây rắc rối, gây ra xung đột nội bộ cho chúng ta?"

Nói đến đây, hắn còn ngạc nhiên nhìn Nguyên Khởi: "Chẳng trách ngươi lại cứ nhắm vào ta như vậy... thì ra là thế! Thì ra là thế"

Nghe vậy, tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt, Tiêu Lâm và các cường giả khác của Tiêu tộc lập tức nhìn về phía Nguyên Khởi, ánh mắt không tốt lành...

Mà sắc mặt của những cường giả trong Nguyên tộc cũng trở nên khó coi, nếu Gia Nguyên thật sự đưa Gia tộc gia nhập vào Thú Yêu tộc thì bọn họ còn làm gì được nữa!

Nguyên Khâu im lặng.

Diệp Huyền nhìn hắn ta, cười nói: "Nguyên gia chủ, để ta hỏi ngươi một câu, theo ta được biết, ta không thù không oán với Nguyên gia, vì sao người của ngươi lại nhằm vào ta hết lần này tới lần khác?"

Lúc này, Nguyên Khâu đột nhiên nói: "Ngươi muốn đi nương nhờ vào kẻ thù sao?"

Sắc mặt Nguyên Khởi càng ngày càng khó coi!

Tại sao hắn ta lại nhằm vào Diệp Huyền?

Thực ra hắn ta chỉ muốn chế giễu Gia tộc một chút, muốn khiến cho Gia tộc khó xử.

Nhưng không thể nói như vậy được!

Bây giờ nói ra, đừng nói là Gia tộc mà ngay cả Tiêu tộc cũng sẽ tức giận!

Mà bản thân hắn ta chắc chắn cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chỉ trích vì chuyện này!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: "Ở đây ta chỉ quen biết với Gia tộc, ngươi không phải vì Gia tộc nên mới nhằm vào ta đâu, đúng không?"

Nguyên Khởi nhìn hắn mà không lên tiếng.

Mà sắc mặt của cường giả trong Gia tộc đều trở nên nặng nề!

Diệp Huyền cười nói: "Nếu đã không phải Gia tộc, mà bản thân ta không có ân oán gì với các ngươi, vậy chỉ có một cách giải thích... ngươi đã nhận được lợi ích từ Thú Yêu tộc, nên cố ý gây rắc rối!"

"Ngươi nói linh tinh!"

Nguyên Khởi tức giận hét lên: "Ngươi muốn vu khống ta! Ngươi..."

Diệp Huyền lại nhún vai, lùi sang một bên, không nói gì nữa.

Nguyên Khởi muốn nói gì đó nhưng Nguyên Khâu ở bên cạnh đột nhiên nói: "Câm miệng!"

Nguyên Khởi nhìn Nguyên Khâu, sắc mặt vô cùng khó coi: "Hắn vu khống ta, hắn..."

Nguyên Khâu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Thật đáng xấu hổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận