Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1176: Tới ngâm mình đi

Một nửa!

Diệp Huyền há hốc miệng, thế mà nàng còn bảo là không nhiều ư?

Khóe miệng mặt cây co giật: “Vậy mà ngươi còn bảo không nhiều?”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Nhiều lắm sao? Ta chỉ cần có một nửa thôi mà…”

Mặt cây lại nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền quay đầu đi, tỏ vẻ hắn không quen nha đầu này.

Mặt cây trầm mặc.

Tiểu Linh Nhi bỗng siết chặt nắm đấm: “Ngươi không cho hả?”

Mặt cây nhìn Tiểu Linh Nhi, nó nói: “Ngươi tính cướp sao?”

Hai mắt Tiểu Linh Nhi lóe sáng: “Thật sao?”

Tiểu Linh Nhi thu lại Giới Ngục tháp, nàng hành lễ với mặt cây: “Cảm ơn!”

Mặt cây gật đầu, nó cười: “Ngươi cứ cướp đi! Chỉ cần ngươi có thể cướp được thì nó sẽ là của ngươi!”

Đúng lúc ấy, trong tay Tiểu Linh Nhi bỗng có một cái tháp. Ngay sau đó, suối sinh mệnh bên trong hồ biến mất không còn một giọt.

Mặt cây lại bật cười: “Ngươi định cướp như thế nào?”

Suối sinh mệnh trong cái hồ này được bảo vệ bới trận pháp, dù là một cường giả Vị Tri cảnh cũng chưa chắc đã có thể đưa nó đi một cách nhanh chóng như vậy được. Đây cũng là lí do vì sao ban nãy nó lại nói câu nói kia!

Tiểu Linh Nhi gật đầu rất thẳng thắn: “Ta đang có ý định đấy đấy!”

Nói đoạn, nàng quay người và trở lại bên trong Giới Ngục tháp.

Tiểu Linh Nhi nói: “Thì ta cướp thật đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Mặt cây bật cười ha ha: “Thật…”

Tuy nhiên, nha đầu ấy đã cướp được nó!

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì bỗng im luôn.

Diệp Huyền liếc nhìn mặt cây, hắn chẳng nối gì.

Thụ Thiểm sững sờ, sau đó nó quay sang nhìn Diệp Huyền: “Không phải… sao nàng có thể…”

Bởi vì theo nó, tiểu nha đầu kia không thể đưa suối sinh mệnh đi được!

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc ấy, có một giọng nói đột nhiên vang lên bên trong não của mặt cây.

Trông sắc mặt mặt cây có hơi khó coi: “Ta…”

Diệp Huyền tỏ vẻ vô tội: “Ngươi bảo nàng cướp cơ mà… ta… ta chẳng làm gì cả!”

Mặt cây lắc đầu.

Mặt cây trầm giọng nói: “Các hạ!”

Đôi đồng tử của mặt cây co lại: “Món chí bảo có thể tới Ngũ Duy vũ trụ ư?”

Ngũ Duy chí bảo!

Nữ tử nói: “Đó là Ngũ Duy chí bảo!”

Sắc mặt của mặt cây dần trở nên nặng nề: “Các hạ… đó là…”

Nữ tử nói: “A Thụ, chỉ là chút suối sinh mệnh mà thôi! Chỉ cần ngươi không xảy ra chuyện gì thì suối sinh mệnh sẽ luôn luôn tồn tại, chẳng phải sao?”

Mặt cây trầm giọng nói: “Ý của chủ nhân là muốn ta kết giao với bọn họ ư?”

Nữ tử mỉm cười: “Biết ban nãy đối phương đã dùng vật gì để thu suối sinh mệnh của ngươi hay không?”

Một lát sau, nó liếc nhìn Diệp Huyền rồi quay người rời đi.

“Ta…”

Nữ tử đáp: “Là ngươi bảo nàng cướp mà…”

Mặt cây quay lại căn nhà cây trước đó: “Chủ nhân… tên tiểu tử đó tham lam vô cùng…”

Nữ tử gật đầu.

Mặt cây trầm ngâm, không biết hắn ta đang nghĩ gì.

Nữ tử mỉm cười: “Tốt nhất là ngươi đừng có đánh chủ ý lên món đồ đó, bằng không ngươi sẽ mất mạng như chơi đấy!”

Mặt cây trầm giọng nói: “Thứ đồ đó có thể giúp chúng ta tới Ngũ Duy!”

Nữ tử khẽ mỉm cười: “Nếu như ngươi nhòm ngó đến món đồ đó thì người đầu tiên giết ngươi sẽ là ta!”

Nghe vậy, mặt cây tái mặt, hắn ta nói: “Không… không dám ạ!”

Nữ tử khẽ nói: “A Thụ, ta không cho ngươi đánh chủ ý lên món đồ kia là vì tốt cho ngươi! Người này sở hữu Ngũ Duy chí bảo mà vẫn có thể sống đến bây giờ, ngươi thấy hắn là một người đơn giản sao? Còn về món đồ kia, nếu như ngươi có tâm tư gì khác thì e là đến chết như thế nào ngươi cũng chẳng biết ấy!”

Mặt cây trầm giọng nói: “Hình như chủ nhân biết hắn!”

Nữ tử lại cười: “Ta không quen hắn nhưng quen phụ thân của hắn. Phụ thân của hắn là một người bạn cũ của ta.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi lí nhí: “Ta sai rồi… sao?”

Thấy Diệp Huyền đi tới, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó thì trốn vào một góc theo bản năng.

Ở giữa chỗ suối sinh mệnh đó là Tiểu Linh Nhi, nàng đang ngâm mình.

Năng lượng của suối sinh mệnh vô cùng tinh túy, nó có tác dụng cực kì lớn đối với bất cứ một sinh linh nào.

Bên trong đó còn có vài thanh kiếm…

Diệp Huyền trở lại bên trong Giới Ngục tháp. Lúc này, ở tầng thứ hai đang đầy ắp suối sinh mệnh!

Có lẽ sẽ rất mạnh!

Lúc này, nữ tử lại bảo: “Cứ tặng suối sinh mệnh cho hắn đi! Ngươi và hắn kết duyên, sau này thể nào cũng được lợi!”

Mặt cây gật đầu: “Ta sẽ nghe lời chủ nhân!”

Nữ tử mỉm cười: “Hai hôm nữa ta sẽ rời khỏi đây.”

Mặt cây sững sờ, hắn ta vội vàng hỏi: “Chủ nhân muốn đi đâu?”

Nữ tử nói: “Ở nơi này lâu quá, ta cũng phải đi khắp nơi thăm thú chứ.”

Nói đoạn, nàng đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Mặt cây đứng tại chỗ, thầm thở dài một hơi, sau đó hắn ta cũng đi theo.



Bình thường thôi ư?

Sắc mặt của mặt cây có vẻ kì lạ, đương nhiên là nó sẽ không tin lời của nữ tử kia.

Nữ tử mỉm cười: “Cũng thường thôi!”

Mặt cây lại hỏi: “Làm sao?”

Nữ tử bật cười ha ha: “Câu hỏi này của ngươi thật là…”

Mặt cây hỏi: “Hắn ta lợi hại không?”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, Tiểu Linh Nhi lại vội vàng nói: “Nào, tới ngâm mình đi…”

Lúc này, Liên Thiển xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng liếc mắt nhìn suối sinh mệnh: “Thứ này có tác dụng cực kì to lớn đối với ngươi, nhất là với nhục thân của ngươi, ngươi ngâm đi!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn bước xuống ngâm mình. Không thể không nói, cảm giác đắm mình trong suối sinh mệnh thực sự vô cùng thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận