Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3407. Ta được yêu mến vậy sao?



Chương 3407. Ta được yêu mến vậy sao?




Sau khi Tĩnh Tri rời đi, Tả Tướng đột nhiên nói: “Thánh chủ muốn diệt Cổ Ma tộc sao?”
Hữu Tướng nói: “Không nên diệt sao?”
Tả Tướng trầm mặc một hồi rồi nói: “Nhưng ta thấy An Võ Quân có uy hiếp lớn hơn!”
Hữu Tướng: “An Võ Quân có uy hiếp lớn đến thánh chủ, Cổ Ma tộc có uy hiếp lớn đến Thánh Đường! Nàng ta chọn đối phó với Cổ Ma tộc tức là trong mắt nàng ta, Thánh Đường quan trọng hơn!”
Tả Tướng thở dài một hơi: “Thực ra An Võ Quân cũng không thích hợp làm thánh chủ! Nhưng thực lực của nàng ta lại mạnh!”
Hữu Tướng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi còn chưa hiểu hả? Năm đó thánh chủ tranh vị chỉ vì tức thôi! Nàng ta là con gái ruột của lão thánh chủ, nhưng lão thánh chủ lại nói nàng ta không bằng An Võ Quân…”
Nói đoạn, hắn ta lắc đầu thở dài: “Lão thánh chủ cũng thật là…”
Nội bộ rối loạn thực ra cũng không thể trách hết Tĩnh Tri được!
Tả Tướng đột nhiên nói: “An Võ Quân và thánh chủ có thể hòa giải không?”
Hữu Tướng thấy cạn lời: “Ngươi tưởng họ đang chơi đồ hàng hay gì?”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Tĩnh Tri rời khỏi đại điện xong thì bắt đầu xuyên qua thời không. Rất nhanh sau đó, nàng tới một tòa tiểu thành.
Thanh Châu!
Nàng ta chầm chậm bước đến trước một tòa cung điện. Vừa mới đến, một đám thị vệ đã chặn nàng ta lại.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Mời tiền bối vào!”
Đám thị vệ bèn dạt ra, Thác Bạt Ngạn xuất hiện trước mọi người.
Tĩnh Tri nhìn Thác Bạt Ngạn, chỉ cười chứ không nói.
Thác Bạt Ngạn mỉm cười: “Ta là nữ nhân của hắn, tiền bối định lấy ta ra để uy hiếp hắn hả?”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Nếu như ta nói phải thì sao?”
Thác Bạt Ngạn nhếch miệng: “E là ngươi không thể rồi!”
Nói đoạn, linh hồn nàng bèn bốc cháy!
Tự sát!
Tự sát không một chút do dự!
Bởi Thác Bạt Ngạn biết, nếu đối phương đã tìm được đến đây thì tức là thực lực của đối phương chắc chắn không phải là thứ nàng có thể đối kháng được!
Chỉ có thể chết!
Bởi nếu không chết thì Diệp Huyền sẽ bị đối phương uy hiếp, mà nàng có thể cũng phải chịu nhục!
Ở phía không xa, đôi mắt Tĩnh Tri lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Một nữ tử dũng cảm!”
Nói đoạn, nàng bèn đẩy tay phải xuống.
Uỳnh!
Thác Bạt Ngạn lại khôi phục như thường.
Sắc mặt nàng sầm xuống!
Tĩnh Tri mỉm cười: “Bảo người của ngươi lui xuống đi!”
Thác Bạt Ngạn liếc nhìn nàng ta rồi phất tay, binh lính xung quanh bèn lui xuống.
Tĩnh Tri mỉm cười: “Nam nhân của ngươi tới rồi!”
Nàng vừa dứt lời thì Diệp Huyền đã xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Ngạn.
Diệp Huyền không phí lời mà rút kiếm ra chém.
Ở phía xa xa, Tĩnh Tri đột nhiên cũng rút kiếm!
Uỳnh!
Một mảng kiếm quang bỗng bùng nổ!
Sắc mặt Thác Bạt Ngạn ở một bên tái nhợt, dư uy này đủ để cả đất nước của nàng bị hủy diệt!
Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thi triển Kiếm Vực!
Uỳnh!
Dư uy kia đã bị hắn chặn lại.
Hắn nhìn Tĩnh Tri, sát ý trong mắt rõ ràng vô cùng.
Tĩnh Tri mỉm cười: “Hình như thực lực của ngươi lại mạnh hơn một chút rồi!”
Diệp Huyền hỏi: “Chúng ta đổi sang nơi khác?”
Tĩnh Tri lại lắc đầu: “Không đổi!”
Diệp Huyền híp mắt lại, hắn đặt tay lên chuôi kiếm.
Tĩnh Tri nhếch miệng: “Nếu ngươi động thủ, mơi này sẽ đi luôn đấy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hai người mà động thủ ở đây thì Thanh Châu sẽ biến mất luôn!
Tĩnh Tri đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Tĩnh Tri cô nương tới làm khách, chúng ta vào trong nói chuyện đi?”
Tĩnh Tri nhìn hắn, mỉm cười: “Được!”
Ba người bèn vào đại điện, Diệp Huyền và Tĩnh Tri ngồi đối diện nhau, Thác Bạt Ngạn đích thân rót trà cho hai người!
Diệp Huyền mỉm cười: “Tĩnh Tri cô nương, nói mục đích của ngươi đi!”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Thì muốn tìm hiểu ngươi mà!”
Diệp Huyền cầm ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn nói: “Cô nương muốn tìm hiểu về cha ta và Thanh Nhi?”
Tĩnh Tri gật đầu: “Đúng đó, Diệp công tử có thể kể không?”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào nàng ta: “Cha ta vô địch, Thanh Nhi cũng vô địch!”
Tĩnh Tri run tay, nàng ta nhìn Diệp Huyền: “Vô địch ở mức độ nào? Vô địch trong một thế giới nhỏ hay là vô địch trong một thế giới lớn, hay là…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Vẫn luôn vô địch!”
Vẫn luôn vô địch!
Tĩnh Tri nhếch miệng: “Thật sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiếm khi lừa người khác lắm!”
Tĩnh Tri lắc đầu cười: “Theo như ta được biết thì việc ngươi thích làm nhất là lừa gạt người khác! Có điều…”
Nói đoạn, nàng ta nhìn Diệp Huyền: “Ta tin ngươi!”
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Tĩnh Tri: “Ngươi tin ta thật sao?”
Tĩnh Tri gật đầu: “Tin!”
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ngươi muốn lợi dụng Cổ Ma tộc liều mạng với ta, sau đó Thánh Đường các ngươi làm ngư ông đắc lợi!”
Tĩnh Tri gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền hỏi: “Cổ Ma tộc ngu xuẩn vậy sao?”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Bọn họ không ngu xuẩn, nhưng bọn họ không thể không giết ngươi, như thể ta không thể không giết ngươi vậy!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Bởi vì Tiểu An!”
Tĩnh Tri gật đầu: “Trừ nàng ta ra thì còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là thần vật trên người ngươi! Có tiểu tháp kia thì coi như xưng bá vũ trụ này!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì tiểu tháp bỗng hưng phấn: “Đậu má, tiểu chủ này, giờ ta được yêu mến vậy sao?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp tiếp tục nói: “Tiểu chủ, ta thấy địa vị của ta phải cao hơn chút nữa! Ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền chỉ nói: “Hay là chúng ta liên thủ giết cha ta đi, ta làm chủ cho!”
Tiểu tháp nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thực lực hai người chúng ta vẫn còn chút cách biệt so với thực lực của chủ nhân!”
Diệp Huyền lắc đầu.
Mẹ kiếp!
Tiểu tháp giờ cũng bay lắm!
Hết chương 3407.



Bạn cần đăng nhập để bình luận