Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1744: Đối nghịch với trời luôn

Thiên Tử còn chưa dừng lại thì Diệp Huyền lại xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Cùng lúc đó, một thanh kiếm trực tiếp chém lên cổ Thiên Tử, thế nhưng khi kiếm của Diệp Huyền chỉ cách cổ của Thiên Tử khoảng nửa tấc thì nó lại dừng lại!

Thiên Tử mỉm cười: “Kiếm của ngươi nực cười thật đấy!”

Dứt lời, hắn ta bèn phất tay phải.

Rầm!

Diệp Huyền lập tức bay ngược về phía sau!

Sau khi hắn dừng lại bèn quan sát Thiên Tử một hồi. Không thể không nói, Thiên Đạo Ý Chí lợi hại thật đấy!

Tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Ngươi không giết chết hắn ta được đâu!”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, Thiên Đạo đang bảo vệ hắn ta sao?”

Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Thiên Tử. Mà lúc này, chữ Đạo giữa trán Thiên Tử lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, chữ Đạo đó dần biến thành màu đỏ. Cùng lúc đó, đỉnh đầu Thiên Tử xuất hiện một tầng mây đen. Giữa tầng mây đen đó là ánh chớp le lói, một luồng uy lực diệt thế cuồn cuộn trào dâng.

Không một ai không e dè trước Thiên Đạo trong truyền thuyết cả!

Tầng thứ chín nói: “Ngươi sợ à?”

Thiên Đạo!

Tầng thứ chín đáp: “Ngươi có thể hiểu là như vậy!”

Dứt lời, một tia sét trên đỉnh đầu Diệp Huyền giáng xuống.

Tầng thứ chín đáp: “Coi như là vậy!”

Mà lúc này, Thiên Tử lại đang được Thiên Đạo bảo vệ, không những có thể triệu hồi Thiên Đạo Ý Chí hộ thể mà còn có thể hô mưa gọi gió. Rất rõ ràng, Thiên Đạo đã ban cho hắn ta rất nhiều năng lực!

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền nói: “Nói như vậy tức là nếu ta giết hắn ta thì tức là đang đối địch với Thiên Đạo hả?”

Trông thấy cảnh tượng ấy, Vô Hy ở phía xa xa bỗng chau chặt mày.

Tia sét vụt qua bầu trời.

Diệp Huyền nhàn nhạt nói: “Lão tử sợ cái con khỉ khô!”

Diệp Huyền xòe tay trái, Tu Di Thuẫn bèn xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn giơ Tu Di Thuẫn lên.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tầng mây đen và sấm chớp kia. Đúng lúc ấy, Thiên Tử bỗng nói: “Diệp Huyền, cho ngươi nếm thử mùi vị của lôi phạt!”

Uỳnh!

Hắn mỉm cười, sau đó lại nhìn Thiên Tử: “Thiên Đạo Ý Chí?”

Mặt đất dưới chân hắn lập tức nứt vỡ.

Thiên Tử mỉm cười: “Diệp Huyền, ta là Thiên Tuyển Chi Tử, ngươi lấy Thiên Đạo Bút để đối phó với ta, não ngươi bị làm sao thế?”

Tia sét đánh thẳng xuống Tu Di Thuẫn của hắn khiến nó rung chuyển kịch liệt. Cả người Diệp Huyền cũng rơi xuống đất.

Tuy nhiên, Thiên Tử lại chẳng hề bị thương. Không chỉ có vậy, Thiên Đạo Bút Phong còn bị Thiên Đạo hấp thụ!

Rầm!

Lúc này, Thiên Tử bèn bật cười.

“Ha ha!”

Khí tức của Thiên Tử càng trở nên mạnh hơn!

Rầm!

Diệp Huyền không đáp lời Thiên Tử mà trực tiếp thôi động Thiên Đạo Bút. Thiên Đạo Bút rung lên kịch liệt, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng nhiên dâng trào!

Thiên Đạo Bút Phong!

Trông thấy Thiên Đạo Bút Phong, Thiên Tử bèn híp hai mắt lại. Hắn ta không tránh, để mặc Thiên Đạo Bút Phong đâm về phía mình. Dưới ánh mắt của mọi người, Thiên Đạo Bút Phong trực tiếp đâm vào đầu Thiên Tử.

Diệp Huyền nhìn Tu Di Thuẫn trong tay, Tu Di Thuẫn đã nứt vỡ hơn rất nhiều!

Đây từng là thần vật của Thiên Đạo!

Trông thấy Thiên Đạo Bút, Thiên Tử lập tức híp mắt lại: “Thiên Đạo Bút!”

Nói đoạn, hắn lại xòe tay ra, Thiên Đạo Bút bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Trên hư không, vẻ mặt Nhậm Bình Sinh vẫn vậy.

Vẻ mặt Vô Hy cũng rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn ta thì tràn ngập sát ý.

“Diệp Huyền!”

Thiên Tử nhìn Diệp Huyền, cười lớn: “Ngươi nhìn thấy hay chưa? Thiên Đạo Bút không hề đả thương ta!”

Nói đoạn, hắn ta bỗng nhiên ra đòn với Diệp Huyền: “Thu!”

Thiên Tử vừa dứt lời thì Thiên Đạo Bút bỗng rung lên và thoát khỏi tay Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo Bút trong tay, lắc đầu cười. Thiên Tru Kiếm bỗng xuất hiện trên tay hắn. Ngay sau đó, hắn chém Thiên Tru Kiếm lên Thiên Đạo Bút.

Không dùng được cho mình thì còn cần làm gì nữa!

Uỳnh!

Kiếm của Diệp Huyền chém lên Thiên Đạo Bút, Thiên Đạo Bút rung chuyển kịch liệt, sau đó hóa thành một đường hắc quang và bay lên trời.

Ở phía xa xa, Thiên Tử bỗng bật cười: “Nào!”

Hắn ta vừa dứt lời thì Thiên Đạo Bút bỗng hóa thành một đường hắc quang và rơi xuống tay hắn ta.

Nhìn Thiên Đạo Bút trong tay, Thiên Tử lại bật cười.

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Hiện giờ ngươi biết thế nào gọi là Thiên Tuyển Chi Tử chưa? Thiên Tuyển Chi Tử được Thiên Đạo bảo vệ, có phúc vận vô cùng lớn, vận khí nghịch thiên!”

Một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên cuộn trào lên từ Thiên Đạo Bút. Sức mạnh này trực tiếp va chạm với đường kiếm quang kia.

Tầng thứ chín nói: “Ngươi không giết được hắn ta đâu, rút lui thôi!”

Diệp Huyền lại lắc đầu, chầm chậm bước về phía Thiên Tử. Tay phải của hắn vẫn đang cầm Thiên Tru Kiếm, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.

Thiên Tử liếc nhìn hắn, mỉm cười: “Diệp Huyền, ngươi đấu với ta kiểu gì đây?”

Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại.

Thiên Đạo?

Hắn khẽ nhếch mép nhưng không cười, sau đó đột nhiên mở mắt: “Gì mà Thiên Đạo chứ, trời muốn diệt ta thì ta đây đối nghịch với trời luôn.”

Diệp Huyền vừa dứt lời thì Ác Ma Chi Dực sau lưng hắn bỗng rung lên. Giây tiếp theo, một đường kiếm quang bèn bay vụt lên!

Thiên Tử nhếch miệng cười, hắn ta cầm Thiên Đạo Bút và đâm về phía trước.

Uỳnh!

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận