Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1302: Thù này bắt buộc phải trả

Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Diệp Huyền, rất nhanh sau đó hắn được trở lại trạng thái bình thường.

Diệp Huyền bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm!

Trước kia hắn chỉ biết nữ tử mặc vải bố này mạnh, thế nhưng hắn không có cảm giác sâu sắc mấy về sức mạnh của nàng. Mà lúc này, khi nữ tử mặc vải bố kia ra tay, Diệp Huyền mới hiểu được nàng mạnh đến mức nào!

Quá kinh khủng!

Hắn chỉ có thể hình dung như vậy mà thôi!

Bởi lẽ khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy mình sắp sửa già khụ luôn rồi!

Đã thế hắn còn không thể phản kháng nữa chứ!

Kiếm ý hay kiếm kĩ gì đó cũng không còn tác dụng trong tình cảnh ấy!

Diệp Huyền chần chừ một lát rồi hỏi: “Thực lực như thế nào thì mới đủ?”

Một lát sau, hắn lại hỏi: “Chênh lệch giữa ta và nữ tử váy trắng có nhiều không?”

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Không phải khó hiểu mà là kiếm của ngươi vẫn chưa đủ!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc vải bố kia tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền lau mồ hôi lạnh, xem ra sau này hắn nên bớt mồm bớt miệng lại thì hơn.

Nữ tử mặc vải bố kia suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không quá nhiều.”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lại nói: “Tiền bối, pháp tắc của ngươi… sao ta thấy hơi khó hiểu nhỉ?”

Họa từ miệng mà ra, người xưa nói câu này rất đúng!

Nữ tử mặc vải bố nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Như kiểu nữ tử váy trắng ấy!”

Hắn biết, hắn vẫn còn kém xa so với nữ tử váy trắng.

Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Thực lực của ngươi chưa đủ!”

Diệp Huyền lắc đầu.

Nghe vậy, Diệp Huyền thầm mừng trong lòng. Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại nói: “Ngươi có thể đừng hỏi những câu hỏi như vậy nữa được không? Nói thật lòng thì ta không muốn đả kích ngươi đâu, sợ làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của ngươi!”

Tiếp đó, hắn chỉ biết trầm mặc.

Nói đến đây, hắn bèn nhìn về phía nữ tử mặc vải bố: “Tại sao vậy nhỉ?”

Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Chính là bọn họ!”

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Ta cũng không biết!”

Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại lên tiếng: “Ngươi bắt buộc phải tự xây dựng kiếm đạo dành cho mình, hơn nữa phải là chính đạo, chính đạo thực sự. Chỉ có vậy, ngươi mới có thể sánh vai cùng với nàng ta. Theo những gì ta biết thì trên thế gian này chỉ có hai người có thể làm được điều này.”

Cứ thế, hắn chầm chậm đi theo nữ tử mặc vải bố tới một tinh không xa xôi.

Hắn cảm giác nữ tử váy trắng cứ như một vị thần vậy, đúng là không thể vượt qua!

Kiếm tông.



Còn về đi tới chỗ cụ thể nào thì hắn không dám hỏi, hỏi nhiều hắn sợ bị ăn đánh!

Diệp Huyền hỏi: “Chủ nhân hai thanh kiếm trên đỉnh tháp?”

Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó thì nữ tử mặc vải bố bỗng cắt lời hắn: “Thế sự vô thường, vận mệnh vô thường, tất cả mọi thứ cứ bình thường thôi là được, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, cứ đi con đường của ngươi cho tốt đi!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn thấy nữ tử mặc vải bố kia nói vô cùng có lí. Mà lúc này, nàng lại bảo: “Dù sao thì ngươi cũng đâu có sự lựa chọn nào khác.”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi lại hỏi: “Ta đã từng gặp được rất nhiều người, có một vài tiền bối cũng mạnh như ngươi, mà những người này toàn quen biết ta, cả tiền bối cũng biết ta, thế nhưng ta lại không biết các ngươi…”

Diệp Huyền hỏi: “Nhân quả gì?”

Nữ tử mặc vải bố trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi khá là đặc biệt, hơn nữa trên người ngươi có nhân quả…”

Đây là một vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc, bởi từ trước đến nay hắn nhận ra thân phận của mình không hề đơn giản như vậy!

Kiếm tông nằm ở Kiếm Giới, đây là một nơi vô cùng đặc biệt, bởi xét trên một góc độ nào đó, nó đã không còn thuộc Tứ Duy vũ trụ nữa. Và đương nhiên, nó cũng không nằm trong Ngũ Duy vũ trụ. Có thể nói, Kiếm Giới nằm ở giữa Tứ Duy vũ trụ và Ngũ Duy vũ trụ.

Nơi này gần Ngũ Duy vũ trụ hơn là Lưỡng Giới Thiên!

Nó là mảnh đất mà rất nhiều tiền bối Kiếm tông đã phải cố gắng để giành được!

Từng đời từng đời cường giả Kiếm tông không ngừng tấn công Ngũ Duy. Mặc dù không một ai thành công nhưng Kiếm Giới đang ngày càng kéo gần khoảng cách với Ngũ Duy vũ trụ.



Hôm ấy, phân thân của Mục Thanh Phong bỗng xuất hiện ở Kiếm Giới. Ngay sau đó, một tiếng kiếm va chạm vang lên từ Kiếm Giới. Mười mấy đường kiếm quang cũng xuất hiện ngay sau đó.

Trên một ngọn núi đơn độc trôi lơ lửng có một tòa đại điện. Đó chính là Kiếm tông điện. Phía trước tòa đại điện này có một bức tượng, là tượng một thanh sam nam tử, ánh mắt thanh sam nam tử ấy nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng thoáng lộ nụ cười. Trên vai hắn ta còn có một tiểu gia hỏa lông xù màu trắng.

Hắn ta chính là tổ sư của Kiếm tông!

Còn về tên của của thanh sam nam tử ấy thì chẳng mấy ai trong Kiếm tông biết, bởi lẽ đã quá lâu rồi.

Đồng thời cũng chẳng ai biết rõ về thực lực của hắn ta.

Tóm lại, tới nay, các kiếm tu của Kiếm tông biết rất ít về vị tổ sư này…

Bên trong Kiếm điện.

Mục Thanh Phong yên lặng ngồi, phía trước hắn ta có mười hai người. Mười hai người này chính là các cường giả siêu cấp của Kiếm tông.

Mục Thanh Phong nói: “Trần Phong chết rồi!”

Nghe vậy, mọi người trong điện bèn kinh ngạc không thôi!

Mục Thanh Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn ta lại nói: “Thù này bắt buộc phải trả!”

Một lão giả kiếm tu phía dưới gật đầu: “Bắc buộc phải trả thù!”

Mục Thanh Phong tiếp tục nói: “Tất cả mọi người tạm thời gác lại công việc của mình, chờ mệnh lệnh của ta!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Mọi người trong điện bèn trầm mặc.

Bọn họ rất hiểu thực lực của Lý Trần Phong, có người có thể giết được Lý Trần Phong nghĩa là gì?

Nghĩa là đối phương là một kẻ không hề đơn giản!

Đương nhiên, Kiếm tông truyền thừa bao nhiêu năm nay, bọn họ sẽ không sợ ai hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận