Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1193: Thương tu

Hắc y nhân đứng sau nàng trầm ngâm.

Mộ Tiểu Thương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Không ngờ ta cũng có lòng tham như vậy… Truyền lệnh xuống, người của chúng ta không được phép động thủ với hắn…”

Nghe vậy, hắc y nhân bèn quay người rời đi.

Mà lúc này, lão giả ở dị chiến trường đã đợi bên ngoài hồi lâu vội vã đi vào, hắn ta đứng phía sau Mộ Tiểu Thương và nói: “Thành chủ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo!”

Mộ Tiểu Thương nói: “Nói đi!”

Lão giả trầm giọng nói: “Cái tên Diệp Huyền mới đến kia…”

Mộ Tiểu Thương đột nhiên ngắt lời hắn ta: “Ngươi không được động đến người này.”

Lão giả trơ mắt nhìn Mộ Tiểu Thương, mãi lâu sau mới nghe thấy nàng nói: “Lui xuống đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta biết Chương cô nương muốn nói điều gì, ngươi định bảo ta nhẫn nhịn cho gió yên biển lặng chứ gì!”

Nói đoạn, hắn vừa lắc đầu vừa cười: “Con người ta ấy à, không nhịn nhục nổi đâu.”

Diệp Huyền theo Chương Thanh trở về thôn trang hồi nãy.

Diệp Huyền đáp: “Với ta thì là chuyện xấu đấy.”



Nói đoạn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Lão giả do dự một hồi rồi gật đầu: “Thuộc hạ biết rồi.”

Chương Thanh trầm giọng nói: “Rồi hắn ta sẽ tìm ngươi báo thù thôi!”

Bên trong dị chiến trường.

Nói đoạn, hắn ta bèn rời đi.

Chương Thanh gật đầu: “Nhẫn nhịn một chút cũng đâu phải chuyện gì xấu!”

Chương Thanh đứng bên cạnh liếc nhìn Diệp Huyền một cái, lúc này nàng cảm giác hắn cứ như một thanh kiếm sắc nhọn vậy!

Tới đầu thôn, Chương Thanh liếc nhìn hắn đang ngồi trên mặt đất và nói: “Ngươi quá bồng bột.”

Một thanh kiếm sắc nhọn không gì bì nổi!

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không dễ khinh địch vậy đâu, nhưng ta cũng không bao giờ sợ kẻ địch.”

Hồi tưởng lại, vừa rồi trong cuộc chiến giữa hắn và lão giả, hắn vẫn thấy có một vài chỗ sai sót. Còn bây giờ, hắn muốn tổng kết lại, xem xem rốt cuộc mình đã sai sót bao nhiêu.

Ban nãy hắn đã ngộ ra một chiêu, đó là Tàng Kiếm!

Chương Thanh khẽ lắc đầu, nàng quay người rời đi.

Khi nào xuất kiếm, xuất kiếm như thế nào, cái này cần phải nghiên cứu sâu hơn!

Chưa chắc đâu.

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Đây có phải một chuyện tốt không?

Chương Thanh gật đầu: “Có chứ, nhưng ít lắm, chắc tầm hai ba người thôi!”

Trên đường đi, Diệp Huyền bỗng hỏi: “Chương Thanh cô nương, nơi này có kiếm tu không?”

Hai người lại tới võ đài.

Kiếm cứng thì dễ gãy!

Chi tiết và thời cơ vô cùng quan trọng!

Diệp Huyền nhìn Chương Thanh ở phía không xa, hắn nói: “Chương cô nương, ta phải đi chiến đấu đây.”

Chương Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, nàng đáp: “Ta đi cùng với ngươi!”

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền đứng dậy, hắn xách thanh đao dưới đất lên, miệng khẽ nhếch lên.

Có điều chiêu này vẫn phải luyện.

Đây chính là Tàng Kiếm!

Giấu kiếm phong đi, không để kiếm lộ ra, một khi lộ ra ắt sẽ giết người!

Hai ba người à!

Diệp Huyền gật đầu, hiện giờ hắn thực sự muốn giao đấu với kiếm tu.

Ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới, mỗi lần giao thủ với Tiểu Thất là hắn lại gặt hái được rất nhiều điều. Còn hiện tại hắn thực sự muốn làm quen với những kiếm tu khác!

Mỗi một kiếm tu đều có phong cách riêng của mình!

Rất nhanh sau đó, hai người lại tới võ đài. Lúc này, lão giả ban nãy rời đi cũng đã quay lại.

Trông thấy Diệp Huyền, mí mắt lão giả khẽ giật, lại là tên tiểu tử này!

Đương nhiên là lão giả không dám có ý nghĩ gì với Diệp Huyền rồi, hắn ta không biết lai lịch của Diệp Huyền như thế nào và có thân phận gì, hắn ta chỉ biết Mộ Tiểu Thương đã dặn dò không được động vào hắn.

Diệp Huyền tới võ đài và nhìn lão giả: “Có muốn trả thù ta không?”

Mí mắt lão giả lại co giật, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Muốn thách đấu thì cứ thách đấu, nếu không muốn thách đấu thì đi xuống đi.”

Diệp Huyền nhún vai, hắn phất tay, mười miếng dị tinh bèn xuất hiện trước mặt lão giả. Lão giả phất tay phải, một luồng ánh sáng màu lam bỗng nhiên biến mất ở phía xa xa. Một lát sau, nó lại hiện ra ở phía bên phải của lão giả. Tiếp đó, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt hai người.

Lão giả nói: “Bắt đầu đi! Người thắng sẽ nhận được hai mươi miếng dị tinh! Bắt đầu!”

Nói đoạn, hắn ta quay người rồi biến mất tăm.

Diệp Huyền nhìn nam tử trước mặt, hắn ta mặc một bộ đồ sang trọng, tay phải cầm một cây thương bằng gỗ.

Thương tu!

Đao và thương tiếp xúc với nhau, Lý Tinh bèn lùi lại, Diệp Huyền cũng lùi vài trượng rồi mới phanh lại được.

Diệp Huyền cũng hành lễ, hắn đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, Lý Tinh bỗng ra tay, cây thương nhắm thẳng về phía cổ họng của Diệp Huyền, tốc độ nhanh như chớp.

Diệp Huyền: “…”

Thấy trường thương nam tử bỗng nhiên động thủ, Diệp Huyền hơi sững sờ, đây là trò hắn hay chơi cơ mà?

Diệp Huyền chẳng nghĩ nhiều, hắn lùi về phía sau và tránh khỏi cây thương của đối phương.

Lý Tinh không hề dừng lại, tay phải hắn ta cầm thương và đâm về phía trước.

Vút!

Những âm thanh vun vút vang lên.

Lúc này, Diệp Huyền cũng nắm chặt đao và chém về phía trước.

Ầm!

Nam tử cầm thương kia khẽ hành lễ: “Tại hạ là Lý Tinh, xin hỏi phải xưng hô với các hạ thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận