Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 535: Giết Người, Đương Nhiên Phải Chém Tận Giết Tuyệt!

Không gian rung lên kịch liệt, mà cự chỉ kia ầm ầm phá toái, ngay sau đó, một thanh kiếm bắn tới trước mặt bạch phát nam tử. Bạch phát nam tử đưa tay đánh ra một chưởng, mạnh mẽ chặn kiếm của Kiếm Huyền.

Kiếm Huyền đột nhiên gầm thét:

- Phá!

Thanh ầm vừa hạ, hai tay hắn đám cầm kiếm chém tới, mà lúc này, bạch phát nam tử cũng đưa tay trái oanh tới.

Oanh!

Một quyền đánh ra, kiếm vỡ, người bay!

Kiếm Huyền bay ra trọn trăm trượng, mà thế còn chưa hết, bạch phát nam tử đã lại xuất hiện, một quyền đánh thẳng tới bụng Kiếm Huyền.

Nháy mắt, thân hình Kiếm Huyền trực tiếp hoa hư ảo!

Mà hiện tại, Ngự Pháp cảnh chân chính của Thương Kiếm tông chỉ còn sáu vị, trong đó Kiếm tiên chỉ còn ba người Việt Kỳ, Cố Tiểu Nhàn và Thương Huyền.

Bại không chút bất ngờ!

Rất nhanh, Kiếm Huyền hoàn toàn biến mất.

Thương Kiếm tông bại!

Thanh âm vừa dứt, hắn thu tay phải, mà thân thể Kiếm Huyền dần hóa hư, ngay khi chuẩn bị hoàn toàn biến mất, hắn đột nhiên nói khẽ:

Trên không, bạch phát nam tử nhìn Diệp Huyền, đánh giá lại khẽ gật đầu:

Bạch phát nam tử bình tĩnh nhìn Kiếm Huyền:

Tất cả cùng nhìn Diệp Huyền, ai cũng biết, vị yêu nghiệt này, hôm nay sẽ phải chết yểu.

- Sư tôn… đệ tử vô năng…

- Cảm nhận uy lực một chưởng này của ta rồi chứ? Đó là khác biệt giữa thần cùng sâu kiếm, hiểu?

Trong đó, Thương Huyền đã trọng thương!

Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía:

Kiếm Huyền chết trận!

- Nghe nói sau lưng ngươi có một vị cường giả, ngươi có thể nói gọi nàng ra, bản chủ muốn kiến thức một chút!

Mà một hai năm sau, sẽ không còn bất cứ ai nhớ Diệp Huyền là ai!

- Tuổi nhỏ đã chứng đạo Kiếm tiên, còn đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, thiên phú của ngươi còn ưu tú hơn Kiếm Huyền.

- Không sai!

- Linh Hư tinh cung?

- Xem ra ngươi nghe chưa nhiều.

- Các hạ, hãy tin ta, ngươi sẽ không muốn biết nàng!

Diệp Huyền cười nhẹ, một khắc sau, hắn phóng lên, cầm kiếm chém thẳng tới bạch phát nam tử.

Lúc này, Lâm Tòng Vân bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn bạch phát nam tử:

Bành!

Trên không, bạch phát nam tử đưa tay ép nhẹ, vừa ép xuống, Diệp Huyền đang lao lên lập tức bị chấn áp xuống mặt đất.

Thấy Diệp Huyền đột thủ, đám cường giả Hộ Giới minh xung quanh lập tức lộ vẻ châm chọc.

Bạch phát nam tử lạnh nhạt nhìn Lâm Tòng Vân:

Bạch phát nam tử thu lại ánh mắt, nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng nhìn lại Diệp Huyền:

- Thế nào, nàng không tới?

Nữ tử thần bí!

Lâm Tòng Vân gật đầu:

Lâm Tòng Vân lắc đầu cười một tiếng:

- Đã từng nghe nói qua.

Bạch phát nam tử bình tĩnh nói:

Đại địa rung lên kịch liệt, sau đó ầm ầm nứt toác.

Bạch phát nam tử đưa tay điểm tới Diệp Huyền, không gian trên đỉnh đầu Diệp Huyền lập tức nứt ra, ngay sau đó, một vệt kim quang bắn thẳng tới.

Đúng lúc này, Lâm Tòng Vân đột nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Diệp Huyền, đột nhiên vung chưởng.

Oanh!

Lâm Tòng Vân cùng Diệp Huyền đồng thời bị chấn lui, hai người vừa đứng vững lại, khóe miệng Diệp Huyền đã trào máu tươi!

Bạch phát nam tử đang muốn xuất thủ, đúng lúc này An Lan Tú lại xuất hiện, người sau nhìn qua An Lan Tú, rất nhanh, ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc:

- Không nghĩ tới, ngoại trừ Diệp Huyền kia, lại còn có một yêu nghiệt như ngươi!

An Lan Tú không nói, nàng đột nhiên biến mất, sau một khắc, đã thấy xuất hiện trước mặt bạch phát nam tử. Có điều, không thấy bạch phát nam tử xuất thủ, An Lan Tú đã trực tiếp bị đẩy lui trăm trượng!

Bạch phát nam tử đang muốn xuất thủ lần nữa, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt An Lan Tú, lão giả hơi thi lễ:

Một tòa tiểu tháp hư ảo lặng yên xuất hiện giữa mi tâm Diệp Huyền!

Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ lần nữa, Diệp Huyền đã gầm lên giận dữ, một cỗ uy áp cường đại đột nhiên giáng lâm.

- Sâu kiến!

Nơi xa, bạch phát nam tử lãnh đạm nói:

Nhìn thấy cảnh này, đại não Diệp Huyền trực tiếp trống rỗng.

Kiếm lập tức tan vỡ, mà bản thân Việt Kỳ cũng bị đánh lui trăm trượng, vừa dừng lại, thân thể trực tiếp vỡ nát…

Không gian quanh thân lão giả trực tiếp nứt toác ra, sắc mặt lão đại biến, vội mang An Lan Tú liên tục lui lại.

Bạch phát nam tử không để ý tới lão giả cùng An Lan Tú, hắn chỉ nhìn Diệp Huyền:

- Nếu nàng không xuất hiện, vậy ta cũng không lãng phí thời gian!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại đánh tới.

Cỗ lực lượng này, căn bản không phải thứ mà Diệp Huyền hiện có thể chống lại!

Có điều, hắn cũng không ngồi chờ chết, sắc mặt chợt trở nên dữ tợn, chuẩn bị liều mạng cược một phen, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện.

Chính là Việt Kỳ!

Việt Kỳ cầm kiếm chém thẳng, một đạo kiếm quang như điện tàn nhẫn chém xuống.

Oanh!

Oanh!

Lão giả bỗng biến sắc, hai tay ép lại, đột nhiên đánh về trước, không gian trước mặt trực tiếp rung lên.

Thanh âm vừa dứt, hắn đã đầm tới một quyền!

- Đã muộn!

Bạch phát nam tử nhìn qua An Tại Thiên:

- Tại hạ gia chủ An gia An Tại Thiên, An gia ta không có ý đối địch với Hộ Giới minh, mong các hạ giơ cao đánh khẽ!

Trong tháp, một tiếng kinh hãi vang lên:

- Không thể thôi động!

Mà Diệp Huyền đã không quan tâm… Giới Ngục tháp trong cơ thể hắn rung lên kịch liệt, mỗi tầng đều rung động không ngừng, tựa như có gì đó đang biến mất.

Bên ngoài, thân thể Diệp Huyền run rẩy, thất khiếu đổ máu, vô cùng dọa người.

Trong Giới Ngục tháp, đột nhiên xuất hiện từng đạo uy áp mạnh mẽ, uy áp này, so với Chủ thượng của Hộ Giới minh kia, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần…

- Ha ha…

Một tiếng cười lớn từ trong tháp vang lên.

Mà lúc này, thanh kiếm bên phải trên đỉnh Giới Ngục tháp đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một đạo kiếm quang từ trên đỉnh tháp bắn xuống.

Nháy mắt, Giới Ngục tháp lại khôi phục bình tĩnh.

Chỉ có thanh kiếm này trên đỉnh tháp là vẫn rung động nhè nhẹ, phát ra tiếng kiếm minh trầm thấp, tựa như đang đáp lại điều gì…

Hết thảy, quy về bình tĩnh!

Bình tĩnh một cách không bình thường!

Mà ngoài Giới Ngục tháp, Diệp Huyền cũng dần khôi phục bình tĩnh.

Trên không, bạch phát nam tử nhìn Diệp Huyền, giờ phút này, ánh mắt hắn thoáng hiện một tia ngưng trọng:

- Thứ vừa rồi là cái gì?

Diệp Huyền không để ý bạch phát nam tử, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói khẽ:

- Ngươi tới rồi sao?

Bạch phát nam tử nhìn theo ánh mắt Diệp Huyền, nơi đó, không có bất cứ thứ gì.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt biến, cúi đầu nhìn xuống, trước mặt Diệp Huyền đã có thêm một nữ tử váy trắng.

Tất cả cùng ngây người.

Bởi, không ai phát hiện nữ tử này xuất hiện thế nào.

Nhìn thấy nữ tử váy trắng, Lục tôn chủ cách không xa lập tức trở nên ngưng trọng.

Nữ tử thần bí!

Cuối cùng cũng xuất hiện!

Bên dưới, tất cả cùng nhìn tới nữ tử thần bí!

Một bên, Lâm Tòng Vân đi tới trước nữ tử thần bí, thi lễ thật sâu:

- Bái kiến tiền bối!

Nữ tử váy trắng không để ý tới bất cứ ai, nàng cứ vậy nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hờ hững lại dần trở nên nhu hòa.

Sau một hồi, nàng nói khẽ:

- Là ngươi!

Rõ ràng, nàng xác dịnh.

Diệp Huyền chỉ chỉ sang bên, nơi đó, có một đạo hồn phách lẳng lặng phiêu đãng.

Chính là hồn phách Việt Kỳ!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Có thể cứu nàng không?

Nữ tử váy trắng nhìn qua Việt Kỳ, mà lúc này, Lâm Tòng Vân đột nhiên cười khổ:

- Diệp tiểu hữu, thân thể nàng đã tan vỡ, mặc dù còn hồn phách, nhưng hồn phách này cũng đã hóa hư, ý thức biến mất, sinh mệnh ấn ký cũng không còn. Cho nên…

Nói tới đây, hắn không nói nữa.

Diệp Huyền không nói, chỉ yên lặng nhìn nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng cũng nhìn Diệp Huyền:

- Nhân sinh nàng đã cạn, không liên quan tới ta!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Nàng vì cứu ta mà chết!

Nghe vậy, nữ tử váy trắng đưa mắt nhìn hồn phách Việt Kỳ, khẽ yên lặng, tay phải lại vung lên, hồn phách Việt Kỳ lập tức bay tới trong tay, nhìn hồn phách Việt Kỳ trong tay, không chút biểu tình:

- Ngưng!

Thanh âm vừa dứt, rất nhiều quang điểm từ bốn phía tụ lại.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tòng Vân ở bên lập tức kinh hãi, lui liền mấy bước.

Mỗi người đều có sinh mệnh ấn ký riêng, sinh mệnh ấn ký mà toái, như vậy cũng có nghĩa là kết thúc.

Mà hiện tại, nữ tử váy trắng này lại đang cưỡng ép ngưng tụ sinh mệnh ấn ký, thủ đoạn này, thực sự không phải người có thể làm được!

Một bên, nữ tử váy trắng ngưng tụ hồn phách Việt Kỳ xong, nàng lại đưa tay điểm nhẹ về phía Diệp Huyền, hồn phách kia lập tức tiến vào trong Giới Ngục tháp, mà trong Giới Ngục tháp, một đạo kiếm quang đã bao lấy Việt Kỳ…

Có đạo kiếm quang này bảo hộ, có thể nói là vạn tà bất xâm.

Trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi tò mò nhìn Việt Kỳ, có điều nàng lại đưa mắt nhìn nữ tử váy trắng bên ngoài Giới Ngục tháp, ánh mắt lấp lánh.

Ngoài Giới Ngục tháp, nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền hồi lâu, cuối cùng nói khẽ:

- Nàng vì trấn áp cái tháp kia, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng vậy!

Nữ tử váy trắng trầm mặc một hồi, nói:

- Ngươi có biết, tháp này là gì?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không biết cũng tốt, dù sao, giờ cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Tháp này rất phi thường, ngươi có nó, cũng không hẳn là chuyện tốt, có điều, nếu nó đã chọn ngươi, như vậy cũng không cần trốn tránh.

Diệp Huyền gật đầu:

- Tốt!

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, lãnh đạm nói:

- Thấy thế nào?

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:

- Quá ưu tú, bị người ghen ghét!

Nữ tử váy trắng nhìn qua Diệp Huyền:

- Da mặt cũng rất dày!

Một bên khác, Tả hộ pháp của Hộ Giới minh đột nhiên nói:

- Ngươi là Kiếm tiên sau lưng Diệp Huyền sao, lão phu còn tưởng ngươi không dám xuất hiện, ngươi…

Đúng lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên quay người, một đạo kiếm quang đã xuyên qua mi tâm Tả hộ pháp.

Xùy!

Thân thể Tả hộ pháp trực tiếp cứng đờ.

Tất cả cùng ngây ra như phỗng.

Nữ tử váy trắng nhìn thân thể cứng đờ của Tả hộ pháp, không chút biểu tình:

- Chúng ta nói chuyện, ngươi lại dám xem mồm!?

Tả hộ pháp đờ đẫ nhìn nữ tử váy trắng, đến chết vẫn khó thể tin nổi.

Bởi, hắn có chết cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ chết thế này.

Đám người xung quanh lập tức đề phòng.

Thực lực của nữ tử váy trắng, đều kích thích khiến bọn hắn hoảng hốt!

Đúng lúc này, bạch phát nam tử đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta nhớ ra rồi!

Nam tử bạch phát gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Tiểu tháp giữa mi tâm ngươi, chính là vật đứng đầu trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng.

Tinh Tế Huyền Thưởng bảng!

Nghe bạch phát nam tử nói, Lâm Tòng Vân biến sắc, hắn nhìn Diệp Huyền:

- Tiểu hữu, vật kia…

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta cũng không biết!

Lâm Tòng Vân trầm giọng:

- Nếu thực sự là đồ trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng, như vậy tiểu hữu phải cẩn thận, bởi phàm là vật lên bảng này, đều là thiên địa chí bảo, mà vật này của tiểu hữu còn xếp đệ nhất… nếu truyền đi, tiểu hữu…

Nói tới đây, như nghĩ tới điều gì, lại nhìn qua nữ tử váy trắng, không nói.

Có nữ tử này bên người, vậy vấn đề cũng không phải là vấn đề.

Diệp Huyền lại cười khổ, hắn nào không hiểu ý Lâm Tòng Vân, Giới Ngục tháp hiện, ngày sau tất khó tránh khỏi phiền phức.

Trên không, bạch phát nam tử nhìn Diệp Huyền:

- Không ngờ tới, trên người ngươi lại có chí bảo bực này! Thực sự quá tốt cho ta!

- Quá tốt cho ngươi?

Nữ tử váy trắng nhìn bạch phát nam tử:

- Ngươi tính là cái thứ rác rưởi gì?

Nghe nữ tử váy trắng, đám người xung quanh cùng sửng sốt, mắng Chủ thượng Hộ Giới minh là thứ rác rưởi?

Trên không, bạch phát nam tử nhìn nữ tử váy trắng:

- Xem ra, ngươi rất tự tin.

Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, nhìn xuống:

- Tới, để ta xem một chút, đến cùng là thứ gì cho ngươi tự tin như thế.

Nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt bạch phát nam tử, nhìn lại:

- Ngươi yếu tới mức, khiến ta không có nổi suy nghĩ xuất kiếm!

Thanh âm vừa dứt, chân phải nàng đột nhiên điểm nhẹ.

Oanh!

Trong ánh mắt vô số người, bạch phát nam tử trực tiếp bị chấn lui ngàn trượng!

Nhìn thấy cảnh này, đám người đều ngây ra như phỗng.

Mà nơi xa, ngoài ngàn trượng, bạch phát nam tử cũng khó thể tin nổi, bởi giờ khắc này, thân thể hắn lại đang nứt ra!

Giờ khắc này, hắn mới ý thức được sự khủng bố của người trước mắt!

Bạch phát nam tử gắt gao nhìn nữ tử váy trắng, đang muốn nói, đúng lúc này nữ tử váy trắng lại biến mất.

Bạch phát nam tử đại biến, tay phải vỗ xuống.

Ầm ầm!

Không trung rung lên kịch liệt, mà lúc này, một bóng người bay ra ngoài…

Chính là bạch phát nam tử!

Hiện tại, hai tay hắn đã biến mất!

Nhìn thấy cảnh này, đám người Lục tôn chủ bên dưới trở nên tái nhợt.

Trên không, nữ tử váy trắng nhìn qua bạch phát nam tử:

- Không giết ngươi, là sợ ngươi không biết bản thân yếu tới mức nào, hiện đã hiểu chưa?

Bạch phát nam tử gắt gao nhìn lại:

- Ngươi là ai?

Nữ tử váy trắng không nói, chân phải lần nữa điểm xuống, bạch phát nam tử liền biến sắc, lại đột nhiên giận dữ lao tới, một cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể trào ra, nhưng lực lượng vừa xuất hiện, đã bị từ trường vô hình đánh tan.

Oanh!

Trong ánh mắt vô số người, bạch phát nam tử liên tục lui lại, mà trong quá trình này, từng khúc từng khúc trên cơ thể nam tửu nối nhau nổ tung.

Ngoài mấy trăm trượng, thân thể bạch phát nam tử đã biến mất, chỉ còn lại linh hồn.

Nữ tử váy trắng nhìn qua:

- Biết bản thân yếu tới mức nào rồi chứ?

Bạch phát nam tử có chút mờ mịt, rõ ràng, đối phương vượt xa xuy nghĩ của hắn.

Mà nữ tử váy trắng cũng không trực tiếp giết bạch phát nam tử, nàng chậm rãi bước tới, mà lúc này, bạch phát nam tử đột nhiên nhìn nàng, sau một khắc, bàn tay mở ra, một đạo kiếm quang phóng lên, phóng thẳng vào trong tinh không mờ mịt.

Nữ tử váy trắng dừng bước, nhìn thoáng hư kong, lãnh đạm nói:

- Cuối cùng cũng gọi người rồi sao?

Bạch phát nam tử có chút khó coi:

- Ngươi cố ý chờ ta gọi người?!

Nữ từ váy trắng không chút biểu tình:

- Giết ngươi, đương nhiên phải chém tận giết tuyệt mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận