Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 446: Thương Kiếm Tông Không Người?

Diệp Huyền!

Toàn bộ Thương Kiếm tông đều khiếp sợ, tên giả hỏa đứng thứ hai trên bảng truy nã tới khiêu chiến Thương Kiếm tông?

Rất nhanh, một tên trưởng lão Thương Kiếm tông xuất hiện.

Trưởng lão này đánh giá nhìn nam tử mặc áo gai:

- Ngươi là Diệp Huyền?

Nam tử áo gai gật đầu:

- Thanh châu, Diệp Huyền!

Trưởng lão nhìn đối phương hồi lâu, lắc đầu:

- Sao, Thương Kiếm tông không dám nhận khiêu chiến? Hay là, thế hệ trẻ Thương Kiếm tông không có ai?

Đúng lúc này, một thanh âm từ trên đỉnh núi vang lên:

- Diệp Huyền cùng Hộ Giới minh đã kết đại thù, dưới tình huống bình thường, hắn không có khả năng tiếp tục tới kết thù với Thương Kiếm tông ta, Diệp Huyền, không ngu như thế!

Cố tình gây sự với Thương Kiếm tông!

- Ta là Diệp Huyền!

Một tiếng hét vang lên, ngay sau đó, một đạo kiếm quang bắn tới, thế nhưng vừa bay lên, đã đột ngột chuyển hưởng, bay tới trước mặt nam tử áo gai.

- Ngươi không giống Diệp Huyền, cũng không thể là Diệp Huyền!

- Hắn muốn khiêu chiến, cứ để hắn khiêu chiến là được, Thương Kiếm tông ta, bất kể là khi trước, hay là hiện tại đều chưa từng biết sợ là gì. Đệ tử thất phong, có ai nguyện ra đánh giết đối phương!

Trưởng lão lãnh đạm nói:

Nam tử áo gai không chút biểu tình:

Trưởng lão nhìn nam tử áo gai, ánh mắt dần trở nên lạnh.

- Là Trần Vân sư huynh của Trận Đạo phong!

Nam tử áo gai cười nói:

Có người kinh hô.

- Ta tới!

Kiếm quang tản đi, người tới là một nam tử, tuổi chừng hai mươi, làn da ngăm đen, hai mắt sắc bén, trong tay cầm một thanh kiếm có vỏ.

- Xem ra các hạ hết sức tự tin, vậy để ta lĩnh giáo một phen vậy!

- Nếu ta xuất thủ, sợ là ngươi không có cơ hội ra chiêu!

Nam tử mặc áo gai không chút biểu tình, kiếm bay tới trước mặt, hắn cũng không tránh không né, khi chỉ còn cách chừng một tấc, hắn đột nhiên nghiêng người, trong gang tấc đã thành công né tránh, cùng lúc đó, tay phải đưa ra bắt kiếm!

- Xuất thủ đi!

Xùy!

Trần Vân hơi thi lễ với trưởng lão, sau đó quay người nhìn nam tử mặc áo gai:

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động!

Hai tiếng xương gãy vang lên, Trần Vân trực tiếp quỳ xuống.

Nam tử mặc áo gai quỷ dị xuất hiện trước mặt Trần vân, sắc mặt Trần Vân đại biến, đang muốn xuất thủ, nhưng tốc độ nam tử mặc áo gai lại nhanh hơn, trực tiếp tóm chặt yết hầu hắn, cùng lúc đó, chân phải đá liên tục lên hai gối Trần Vân!

Nam tử mặc áo gai lãnh đạm:

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trưởng lão Thương Kiếm tông chợt khẽ biến.

Mà Trần Vân đang muốn xuất thủ, cũng lập tức trở nên ngây dại!

Nam tử mặc áo gai nhìn qua Trần Vân, sau đó khẽ điểm nhẹ chân phải.

Trần Vân không chút tức giận:

Kiếm từ trong vỏ bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng!

Xùy!

Thanh âm vừa dứt, ngón cái tay trái đã đột nhiên đẩy ra.

Bại! Bại một cách triệt để!

Nam tử mặc áo gai cũng không giết Trần Vân, mà lui lại mấy trượng, nhàn nhạt nhìn qua Trần Vân đang quỳ:

- Thế hệ trẻ Thương Kiếm tông, chỉ tới như vậy sao?

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chư phong:

- Nếu đúng như vậy, các ngươi có thể cùng tiến lên, đừng lãng phí thời gian của Diệp Huyền ta!

Cùng tiến lên!

Lời vừa ra, lập tức chọc giận tòa bộ đệ tử Thương Kiếm tông, rất nhanh, từng đạo kiếm quang phóng tới, chỉ một chốc, đã có mười mấy tên Kiếm tu xuất hiện!

Nam tử mặc áo hai không chút biểu tình:

- Cùng lên đi!

Nam tử mặc áo gai vô cùng bình tĩnh, khi kiếm chỉ còn cách mi tâm nửa tấc, thân thể hắn mới đột nhiêng nghiêng ra sau, nhẹ nhàng tránh được một kiếm, cùng lúc đó, chân hắn đá mạnh tới tay Cố Lân.

Thanh âm vừa hạ, hắn đột nhiên xông lên, vừa xông lên, kiếm quanh nhanh như điện đã tới trước mặt nam tử mặc áo gai.

- Xin chỉ giáo!

Cố Lân nhìn qua nam tử áo gai:

Lời vừa hạ, đệ tử Thương Kiếm tông lập tức phẫn nộ.

- Các ngươi, không có tư cách để Diệp Huyền ta xuất kiếm!

- Cũng không biết, Nam Cung sư huynh của Thương Kiếm phong có ở trong tông hay không…

- Không cần Nam Cung sư huynh, Cố Lân sư huynh là đủ rồi!

“…”

Cố Lân tới trước mặt Trần Vân, đỡ Trần Vân dậy, sau đó liền có đệ tử Thương Kiếm tông tới đỡ lấy Trần Vân.

Trần Vân lau máu trên miệng:

- Cẩn thận, hắn rất mạnh!

Cố Lân gật đầu, nhìn về phía nam tử mặc áo gai:

- Nghe nói Diệp Huyền cũng là một vị Kiếm tu, hơn nữa còn là Kiếm hoàng, Kiếm hoàng trẻ nhất thanh Thương Giới chúng ta, nhưng ngươi, không dùng kiếm!

Nam tử áo gai lãnh đạm nói:

- Có gì mà không nghĩ tới, Diệp Huyền khi nhục Thương Kiếm tông ta như thế, Cố Lân sư huynh sao có thể không ra?

- Không nghĩ tới hắn cũng tới!

- Là Cổ Lân sư huynh của Huyền Kiếm phong!

Đám người nhìn nam tử vừa hiện, nam tử mặc một bộ áo ngắn, bên hông đeo hai thanh kiếm.

- Ta tới!

Lúc này, trong đám Kiếm tu, có một người bước lên:

Bành!

Cánh tay Cố Lân trực tiếp bay ra ngoài, ngay lúc này, tay trái Cố Lân đột nhiên rút kiếm, nhanh chóng chém thẳng về trước.

Nam tử mặc áo gai đưa tay chỉ về trước, một chỉ này, mạnh mẽ cản kiếm của Cố Lân! Cùng lúc này, hắn xông nhanh về trước, một gối đánh lên bụng Cố Lân!

Bành!

Thân hình Cố Lân trực tiếp bay ra mấy chục trượng, vừa rơi xuống đất, thân thể đã co quắp lại, miệng phun máu tươi.

Lại bại một cách triệt để!

Đám người yên lặng tới tĩnh mịch!

Nam tử mặc áo gai phủi tay, nhìn trưởng lão Thương Kiếm tông:

- Thương Kiếm tông, không còn ai sao? Hay là, Thương Kiếm tông chỉ có đồ rác rưởi như vậy?

Trưởng lão nhìn nam tử áo gai thật sâu, giờ phút này hắn mới phát hiện, ánh mắt hắn đã có chút vụng về!

Nam tử áo gai trước mắt này không đơn giản!

Trưởng lão quay người nhìn về phía Thương Kiếm phong, một hồi sau mới gật đầu, quay người nhìn nam tử mặc áo gai:

- Ngươi chờ nửa canh giờ, được chứ?

Nam tử mặc áo gai lãnh đạm nói:

- Được.

Trưởng lão quay người nhìn qua đệ tử Thương Kiếm tông:

- Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép xuất thủ.

Nói xong, hắn trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Nam tử mặc áo gai chậm rãi khép hai mắt, nhắm mắt dưỡng thần!



Thương Kiếm điện, trong điện chỉ có ba người, Thương Huyền, Trần Bắc Hàn cùng một tên trưởng lão Thương Kiếm tông, Lý Hàn, phụ trách tình báo Thương Kiếm tông.

Thương Huyền nhìn Lý Hàn:

- Có tra được thân phận chân thật của người kia chưa?

Lý Hàn lắc đầu:

- Không chút đầu mối!

Thương Huyền sầm mặt lại:

- Diệp Huyền thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận