Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1131:

Cùng với tiếng nổ đó vang vọng, không gian trong phạm vi mấy chục vạn dặm lập tức hóa thành bụi phấn!

Một mảnh đen kịt!

Cứ như vậy, sau khi kéo dài khoảng nửa canh giờ, không gian xung quanh mới bị những đạo thiên địa phắp tắc tu phục.

Mà lúc này, trước thiên môn kia chỉ còn lại bạch phát nữ tử!

Khí sắc của nàng ta không tốt cho lắm, gương mặt tái nhợt, khóe miệng rớm máu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Sau một lúc, nàng ta quay người nhìn về vị trí mà Diệp Huyền đã đứng trước đó, nhưng nơi này đã trống không.

Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên tới trước mặt bạch phát nữ tử, nam tử trung niên cung kính hành lễ, vừa định nói thì bạch phát nữ tử đột nhiên giơ tay tát một cát.

Bốp!

Nam tử trung niên lập tức bị đánh bay thêm lần nữa!

Thấy một màn này, những cường giả Thần Điện có mặt ở đó đều thay đổi, nhao nhao lùi về.

Bạch phát nữ tử đột nhiên biến mất.

Không chỉ như thế, nhục thân của hắn ta càng trực tiếp nứt toác ra!

Bạch phát nữ tử lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử trung niên: “Một đám ngu xuẩn!”

Bạch phát nữ tử giận dữ nói: “Có người? Cho nên các ngươi đi tìm người sau lưng hắn mà không đi đối phó hắn?”

Nam tử trung niên trực tiếp bị đánh bay mấy trăm trượng!

Bạch phát nữ tử liếc mắt nhìn nam tử trung niên bị mình vả bay đi với vẻ lạnh lùng: “Một đám ngu ngốc các ngươi, Diệp Huyền kia yếu như thế, trước đó tại sao các ngươi không trực tiếp giết chết hắn ngay?”

Nam tử trung niên sững sờ, sau đó nói: “Tôn thượng, ta…”

Hắn ta hoàn toàn ngây người.

Lần này bay chừng mấy nghìn trượng!

Bạch phát nữ tử chợt biến mất.

Bốp!

Bốp!

Nam tử trung niên run rẩy đáp: “Tôn… tôn thượng, sau lưng Diệp Huyền đó có người!”

Nam tử trung niên túa mồ hôi lạnh: “Tôn thượng… nữ tử váy trắng kia không đơn giản, chỉ cần giải quyết nàng ta xong, Diệp Huyền kia chỉ búng tay cái cũng chết!”

Bạch phát nữ tử nói với giọng dữ tợn: “Nếu sớm muộn gì cũng phải chiến một trận vậy tại sao không diệt trừ Diệp Huyền này trước? Hả? Các ngươi đúng là một lũ đầu heo?”

Nam tử trung niên gật đầu: “Đúng, đúng…”

Bạch phát nữ tử quay người nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo: “Một đám đại ngu! Lúc có thể giết thì không giết, cứ đòi đi tìm người đứng sau hắn gì đó, tu vi mấy nghìn năm này của các ngươi đều tu lên người chó hay sao?”

Sắc mặt của mọi người thay đổi, một vài người trong số đó lại càng run lẩy bẩy!

Lúc này, một lão giả trong số đó trầm giọng nói: “Tìm Diệp Huyền!”

Nam tử trung niên lại bay ngược về sau, mà lần này, nhục thân của hắn ta đã trực tiếp vỡ vụn!

Nói xong, hắn ta quay người biến mất.

Lão giả giận dữ quát: “Mặc kệ nữ tử váy trắng gì đó! Giết Diệp Huyền trước!”

Một nam tử trung niên hỏi: “Vậy nữ tử váy trắng…”

Bạch phát nữ tử lạnh lùng nhìn người trung niên đã chỉ còn là thể linh hồn cách đó không xa: “Ta hỏi ngươi, có phải cuối cùng các ngươi vẫn phải chiến một trận với nữ tử váy trắng kia không?”

Nói xong, nàng ta phất tay áo rời đi: “Truyền lệnh xuống, lập tức đi tìm tung tích của Diệp Huyền, nếu tìm được không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết chết hắn ngay.”

Khi giọng nói vừa dứt, cơ thể nàng ta đã biến mất dạng!

Thấy thế, mọi người đều lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giọng nói rất run rẩy.

Mấy cường giả Thần Điện xung quanh kia lập tức bị đánh lùi về sau liên tiếp!

Ầm!

Vừa dứt lời, một luồng khí tức lớn mạnh đột nhiên càn quét ra từ trong cơ thể nàng ta.

Rất nhanh, các cường giả Thần Điện có mặt ở đó đều biến mất.



Bên dưới, trong một sơn mạch nào đó, sau khi Diệp Huyền đáp xuống đất, hắn lập tức ngồi xếp bằng, xung quanh người hắn lại có một kim long quấn quanh!

Hắn biết thứ cuối cùng mà Nhân Vương cho hắn là gì.

Chắc hẳn là Chân Mệnh Thiên Long gì đó kia!

Lúc này hắn cảm giác được cơ thể mình giống như một ngọn lửa đang bùng cháy!

Liên Thiển đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng liếc mắt nhìn Diệp Huyền, hơi nhíu mày lại: “Vào tháp!”

Nói xong, nàng trực tiếp kéo Diệp Huyền vào trong Giới Ngục tháp,

Trong tháp, không gian xung quanh hắn giống như gợn nước dập dềnh từng đợt, rất nhanh, nhục thân của hắn đã bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.

“A!”

Đúng lúc này, Diệp Huyền chợt mở mắt ra, hai đạo kim quang đột nhiên bắn ra từ trong hốc mắt hắn, trực tiếp đánh lên vách tường của Giới Ngục Tháp.

Ầm!

Cách không xa, vách tường của Giới Ngục Tháp hơi rung chuyển.

Qua một lúc, đột nhiên Diệp Huyền đứng dậy, mà lúc này, vậy mà trên người hắn lại có một hoa văn con rồng màu vàng!

Lúc này, hắn hoàn toàn đã hơi ngây người rồi!

Diệp Huyền ngây người sau đó nhìn về phía Liên Thiển: “Liên Thiển cô nương, đây là?”

Liên Thiển lạnh lùng đáp: “Hiện tại nhục thân của ngươi đã đạt đến Đăng Phong cảnh đỉnh phong!”

Đăng Phong cảnh!

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó hỏi: “Là vì kim long đó sao?”

Liên Thiển gật đầu: “Kim long đó không đơn giản, bây giờ nó đã hợp làm một với nhục thân của ngươi, hiện giờ nhục thân của ngươi thật ra cũng tương đương với nhục thân của nó, chẳng qua, hình như trước đó nó đã bị thương, bằng không, nhục thân của ngươi có khả năng sẽ còn mạnh hơn!”

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, sau đó lại bảo: “Chắc hẳn không chỉ có nhục thân của ngươi trở nên mạnh hơn, ngươi thử cảm nhận sức mạnh của mình xem!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó siết chặt tay phải, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh ngưng tụ ra trong nắm tay của hắn, không chỉ như thế, vậy mà phía sau hắn lại xuất hiện một kim long hư ảo!

“Cái này?”

Diệp Huyền sững sờ: “Nó…”

Mà kim long này giống như được khắc lên người hắn vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận