Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1614: Cho ngươi toại nguyện

Diệp Linh lẳng lặng đứng ở lối ra chỗ Vĩnh Sinh chi địa. Cách trước mặt nàng không xa có một nữ tử đang đứng.

Chính là Dị Thú Kinh!

Mà trên vai Dị Thú Kinh có một con chim nhỏ ba đầu màu đen.

Diệp Linh nhìn Dị Thú Kinh: “Ngươi là ai?”

Dị Thú Kinh quan sát Diệp Linh một lượt: “Ngươi là Diệp Linh, muội muội của Diệp Huyền?”

Diệp Linh nói: “Phải!”

Dị Thú Kinh cười lạnh: “Nghe nói tình cảm giữa hắn và ngươi rất sâu đậm!”

Diệp Linh không thay đổi sắc mặt: “Sao thế, ngươi và ca ca ta có thù oán sao?”

Diệp Linh híp mắt lại: “Ngươi muốn dụ ca ca ta tới đây sao?”

Diệp Linh nói: “Thử thì thử!”

Diệp Linh nhìn Dị Thú Kinh: “Vậy ngươi ngăn ta lại làm gì?”

Diệp Linh định ra tay nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên xoay người. Cách đó không xa có một dị thú mặt người thân sói. Miệng dị thú này khẽ nhếch lên: “Động thủ thử xem!”

Dị Thú Kinh lại lắc đầu: “Ngươi sai rồi.”

Ầm ầm!

Dị Thú Kinh gật đầu: “Đúng!”

Vừa dứt lời nàng đã biến mất tại chỗ.

Nói xong nàng nhìn Diệp Linh: “Ta muốn giết ca ca ngươi cũng sẽ không lấy người khác ra uy hiếp hắn, ta khinh thường, hiểu chưa?”

Diệp Linh cười lạnh: “Cho nên ngươi muốn dùng ta uy hiếp hắn?”

Dị Thú Kinh cười nói: “Phải!”

Lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Thực lực của ngươi mạnh hơn ca ca ngươi!”

Dị Thú Kinh đáp: “Ta ngăn cản ngươi thì hắn sẽ đến.”

Diệp Linh quay đầu nhìn Dị Thú Kinh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Ngay sau đó, nàng đột nhiên biến mất. Quái điểu trên vai Dị Thú Kinh đột nhiên bay ra. Xa xa, trong mắt Diệp Linh hiện lên một tia dữ tợn. Nàng cầm Tu La thích trong tay quét mạnh về phía trước.

Xa xa, dị thú đấm ra một quyền.

Một luồng u quang đột nhiên bắn ra, Diệp Linh trở lại vị trí cũ, mà dị thú thì lui về sau hơn mười trượng!

Ầm ầm!

Diệp Linh lại lui về vị trí cũ, mà quái điểu thì đột nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn, không gian xung quanh Diệp Linh trực tiếp nứt ra, cùng lúc đó, bản thân nàng lập tức lui ra ngoài hơn mười trượng, mà nàng vừa mới dừng lại, một cái miệng to như chậu máu đột nhiên cắn về phía nàng một cái.

Ầm ầm!

Một vết rạch này làm cho không gian lõm xuống.

Da của những dị thú này cũng quá dày!

Vù!

Con ngươi của Diệp Linh chợt co lại, nàng nắm Tu La thích đâm về phía trước một cái.

Nàng vừa dứt lời, một tàn ảnh đột nhiên chợt lóe lên trong sân.

Xa xa, Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Vốn còn muốn giữ lại ngươi để dụ Diệp Huyền, nhưng nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”

Ầm ầm!

Không trung xung quanh chấn động từng hồi, mà quái điểu và dị thú mặt người thân sói cũng bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng.

Tuy rằng, bị đánh bay nhưng chúng nó không hề xảy ra chuyện gì, sức mạnh bình thường rất khó đối phó được với chúng, không thể tạo thành thương tổn đáng kể cho chúng.

Thấy cảnh này, sắc mặt của Diệp Linh cách đó không xa nhất thời trầm xuống.

Diệp Linh biến sắc, lòng bàn tay mở ra, thanh Tu La thích hóa thành một luồng u quang bắn ra ngoài.

Chỗ không gian lõm xuống có một luồng u quang cường đại lập tức bao trùm bốn phía.

Xoẹt!

Cái miệng to như chậu máu bị đánh bay, Diệp Linh vẫn chưa dừng tay, hai tay nàng cầm Tu La thích cắm mạnh về phía trước.

Ầm ầm!

Một luồng u quang tựa như mặt trời chói chang từ Tu La thích thổi ra, nhưng cùng với tàn ảnh cuốn tới thì luồng u quang này cũng nổ tung!

Diệp Linh biến sắc, lập tức giơ Tu La thích chặn ngang.

Ầm ầm!

Theo một tiếng trầm đục vang lên, trong nháy mắt Diệp Linh bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng.

Khi nàng dừng lại, trước mặt nàng không xa có một cái bóng, mà Tu La thích trong tay nàng đã nứt ra!

Diệp Linh nhìn bóng dáng đó: “Là dị thú sao?”

Nói xong, chân phải nàng giẫm nhẹ một cái, cả người hóa thành một luồng u quang biến mất tại chỗ.

Mà không xa, cái bóng đột nhiên đánh ra một quyền.

Chỉ một quyền đơn giản này khiến cho không gian trước mặt biến thành một vòng xoáy với rãnh thật sâu, miệng Diệp Linh nhếch lên cười dữ tợn, hai tay nàng siết chặt Tu La thích: “Quy Nguyên Tịch Diệt!”

Âm thanh vừa dứt!

Ầm ầm!

Tu La thích đột nhiên hóa thành một luồng u quang bộc phát, bao phủ lấy cái bóng đó.

Ầm ầm!

Không gian xung quanh vào giờ khắc này kịch liệt chấn động, tựa như một trận động đất lớn vô cùng đáng sợ.

Một lát sau, mảnh không gian này đột nhiên nổ tung. Ngay sau đó, Diệp Linh xuất hiện cách đó trăm trượng, mà cái bóng cũng lui ra phía sau trăm trượng!

Lúc này, Diệp Linh ở xa xa đột nhiên mở lòng bàn tay ra rồi vỗ mạnh lên mặt đất một chưởng: “Đại Địa Tịch Diệt!”

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất sụp đổ, một nguồn sức mạnh to lớn quét về phía đám người Dị Thú Kinh.

Dị Thú Kinh nhíu mày, bước về phía trước một bước, vung tay áo lên, mảnh không gian rung lên dữ dội. Ngay sau đó, sức mạnh mà Diệp Linh phóng ra hóa thành hư vô!

Có điều lúc này, Diệp Linh đã biến mất.

Nàng không ngu xuẩn, ở nơi này lấy ít địch nhiều căn bản không có hy vọng thắng!

Dị Thú Kinh ngẩng đầu nhìn xa xa, mặt không chút thay đổi: “Chạy trốn trong thế giới của ta, có phải ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi không?”

Nói xong, nàng biến mất tại chỗ, mấy con dị thú bên cạnh cũng biến mất theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận