Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 578: Tử Hỏa Đạo!

Tại chỗ, Diệp Huyền do dự một chút, sau đó mở ra lòng bàn tay, một sợi Hỗn Độn khí xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, sau khi sợi Hỗn Độn khí này xuất hiện, những hỏa độc chung quanh hắn vậy mà cấp tốc lui tán về sau, chỉ chốc lát, toàn bộ hỏa độc chung quanh hắn đã biến mất!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền mừng như điên, Hỗn Độn khí này thật sự đúng là khắc tinh của những khí độc này a!

Có Hỗn Độn khí, Diệp Huyền không cố kỵ nữa, tiếp tục đi xuống dưới, lần này, tốc độ của hắn càng nhanh, đồng thời, những Tử Hỏa tinh trên vách tường hai bên Tử Hỏa đạo đều bị hắn lấy xuống.

Kiếm lời!

Tốc độ của Diệp Huyền càng lúc càng nhanh, ước chừng một lúc lâu sau, giờ phút này, hắn đã thu hoạch được hơn ba ngàn Tử Hỏa tinh, tính ra là tương đương với ba mươi vạn Tử Nguyên tinh!

Mà càng đi xuống dưới, càng nhiều Tử Hỏa tinh!

Bởi vậy, Diệp Huyền tiếp tục đi xuống dưới, ước chừng lại sau nửa canh giờ, Diệp Huyền đang thu thập Tử Hỏa tinh đột nhiên ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn tới, cách đó không xa, một tên nam tử bạch y đứng đấy, nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, một bộ áo trắng, ở bên hông hắn, có đeo một thanh trường đao mang vỏ.

Tay trái của nam tử bạch y nắm chuôi đao, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Thật mạnh!

Diệp Huyền mỉm cười:

Đối phương đây là đang lợi dụng hỏa độc để tu luyện!

- Ngươi là?

Chung quanh nam tử bạch y có những đạo đao mang thật mỏng, chính là những đao mang này đã gắt gao cản trở những hỏa độc chung quanh.

- Chưa từng nghe qua!

Diệp Huyền phát hiện, nam tử bạch y đang chống đỡ những hỏa độc kia.

- Diệp Huyền!

Nhìn thấy một màn này, thần sắc của Diệp Huyền trở nên ngưng trọng.

Đao mang!

Lúc này, nam tử bạch y đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền, vừa nhìn thấy Diệp Huyền, hắn hơi ngẩn người, trong mắt có một tia kinh ngạc:

- Vừa tiến vào nội viện!

Mà trọng yếu nhất, chính là đối phương lại có thể dựa vào đao mang đi đến nơi này.

Nam tử bạch y khẽ gật đầu, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

Nam tử bạch y lắc đầu:

Diệp Huyền cười nói:

- Kiếm tu.

Nam tử bạch y hỏi.

Diệp Huyền dừng bước lại, cười nói:

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi đi tới đây bằng cách nào?

- Minh Khôn.

Nam tử bạch y nói:

- Xưng hô thế nào?

- Kiếm tu?

- Hỏa độc không thành vấn đề, sợ gì a? Các hạ vẫn là phải cố gắng nhiều hơn a!

Nam tử bạch y trầm giọng nói:

- Diệp huynh có thực lực này... Bội phục, bội phục!

Diệp Huyền gật đầu:

- Diệp huynh, vì sao ngươi có thể đi nhẹ nhõm như thế? Ngươi không sợ những hỏa độc này?

Nhìn thấy một màn này, nam tử bạch y ngây ngẩn cả người, rất nhanh, thần sắc của hắn trở nên ngưng trọng:

Nói xong, hắn tiếp tục đi lên phía trước, đi vô cùng nhẹ nhõm.

Diệp Huyền nói:

- Minh Khôn huynh, ta đi trước một bước.

Nói xong, hắn tiếp tục đi đến phía trước.

Nhìn Diệp Huyền biến mất ở cách đó không xa, vẻ mặt Minh Khôn vô cùng ngưng trọng:

- Thật mạnh...

Nói xong, ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định, tiếp theo, hắn tiếp tục đi lên phía trước, có điều chỉ đi rất rất chậm...

Nơi xa, Diệp Huyền vừa đi vừa thu thập Tử Hỏa tinh, càng đi vào chỗ sâu, hỏa độc càng ngày càng nhiều, hơn nữa là càng ngày càng kinh khủng, khủng bố đến mức Diệp Huyền cũng phải kiêng dè không thôi, nếu không có Hỗn Độn khí, những hỏa độc này sẽ lấy mạng hắn trong nháy mắt!

Đừng nói hắn, sợ là ngay cả cường giả Nguyên Cảnh ở trong đây hút vào một ngụm cũng sẽ bị miểu sát!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, tiếp tục đi xuống dưới, bởi vì có rất nhiều Tử Hỏa tinh, hơn nữa chất lượng còn phi thường tốt.

Diệp Huyền hỏi:

- Cẩn thận chút, nơi này không đơn giản!

Lúc này, thanh âm của Đại thần lầu hai đột nhiên vang lên:

Đại thần lầu hai ra tay!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên ngồi dậy, giờ phút này, hắn đặt mình trong một mảnh nham tương, mà quanh người hắn, có một đạo ánh sáng màu lam thật mỏng, chính đạo lam quang này đã giúp hắn chặn những dung nham xung quanh kia.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác đầu như rót chì, vô cùng nặng nề!

Diệp Huyền đen mặt lại, nói vậy có ích gì! Đi thử xem, nếu có chuyện phải làm sao bây giờ?

Kế tiếp, mặc kệ hắn hỏi thế nào, Đại thần lầu hai đều không trả lời.

Cuối cùng, Diệp Huyền bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa vào bản thân, hắn đi tới, mà hắn vừa đi qua, cỗ vòng xoáy kia đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp cuốn Diệp Huyền vào.

Mà lúc này, thanh âm của Tiểu Linh Nhi đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền:

- Nguy hiểm...

- Ngươi không thể nói sớm một chút sao...

Đây là tiếng kêu rên cuối cùng của Diệp Huyền.

- Ngươi cũng không hỏi ta nha...

“...”

- Ngươi đi thử xem chẳng phải sẽ biết?

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Đại thần lầu hai, trong này có nguy hiểm hay không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Ước chừng sau nửa canh giờ, Diệp Huyền ngừng lại, ở trước mặt hắn không xa, có một cỗ vòng xoáy, bên trong vòng xoáy, là dung nham, bên trong còn đang cuộn trào mãnh liệt, mà trong vòng xoáy, hắn còn thấy được một số Tử Hỏa tinh, những Tử Hỏa tinh này cực lớn, lớn bằng dưa hấu.

Mặc dù có Hỗn Độn khí, nhưng Diệp Huyền vẫn không dám chủ quan, bởi vì càng đi xuống, hắn càng phát giác nơi này không đơn giản, sợ là đám người Đại trưởng lão trong học viện cũng chưa từng đi đến địa phương sâu như thế.

- Đây là đâu?

Đại thần lầu hai nói:

- Sâu trong lòng đất tòa Tử Hỏa tháp này, nơi này có một tồn tại bí ẩn, phải vô cùng cẩn thận.

Tồn tại bí ẩn!

Diệp Huyền nhíu mày, đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, cách hắn không xa đột nhiên truyền đến một trận rung động.

- Ẩn nấp đi!

Đại thần lầu hai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Diệp Huyền vội vàng lợi dụng Hỗn Độn khí bắt đầu ẩn nặc bản thân.

Rất nhanh, Diệp Huyền nhìn thấy hai tên người lửa đi tới trước mặt hắn không xa, hai người lửa nhìn lướt qua bốn phía, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, rất nhanh, hai người lửa quay người rời đi.

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đó là vật gì?

Đại thần lầu hai nói:

- Hỏa Linh nhân, một loại linh vật do dung nham sinh ra, chỉ có thể sinh tồn trong nham tương.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nơi xa, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không tiếp tục đi lên phía trước!

Mặc dù hắn vô cùng muốn đi xem, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đằng trước rất nguy hiểm, không đi vẫn tốt hơn!

Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người!

Ngay lúc Diệp Huyền muốn rời khỏi, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:

- Đi qua!

Không phải thanh âm của Đại thần lầu hai!

Thanh âm của người thần bí lầu bốn!

- Vì sao?

Diệp Huyền hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận