Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 420: Uy Hiếp

Giữa mi tâm hắn, Không Gian đạo tắc khẽ rung lên, sau một khắc, phi kiếm trực tiếp đứng giữa trên không, vô luận hắn thôi động thế nào, kiếm cũng không thể động được!

Không Gian Tù Lung!

Cái gì là Không Gian Tù Lung?

Đương nhiên là lợi dụng không gian, hình thành một lồng giam đơn độc với đối thủ.

Sở dĩ hắn có suy nghĩ này, chính bởi người thần bí lúc trước. Người thần bí kia mạnh như vậy, nhưng vẫn bị Không Gian đạo tắc giam cầm hơn một ngàn năm, rõ ràng, không gian chi lực của Không Gian đạo tắc vô cùng kinh khủng.

Mà hắn, dù không thể phát huy toàn bộ uy lực của Không Gian đạo tắc, nhưng cũng có thể lợi dụng đặc thù của Không Gian đạo tắc một chút.

Không Gian Tù Lung!

Dùng Không Gian đạo tắc làm môi giới, hình thành một môn võ kỹ, không đúng, nên nói là Thần Thông.

Có điều, hiện hắn phải làm lần lượt từng cái một.

Cả Thanh châu, đã luân hãm chừng tám phần.

Chuyện này, hắn chưa từng quên.

Tạm thời giải tán Thương Lan học viện, đối với bản thân hắn mà nói, lại là một chuyện tốt.

Thu lại suy nghĩ, Diệp Huyền tiếp tục tu luyện, điều hắn hiện muốn làm, chính là luyện môn thần thông này tới cực hạn.

Toàn bộ Thanh châu, loạn không thể tả.

Mà chỗ cường đại của môn Thần Thông thuật này chính là lợi dụng năng lực phân giải của không gian, nếu như lúc thi triển kiếm kỹ, lại thêm Không Gian Tù Lung này để bảo vệ kiếm khí của bản thân thì sao?

Đặc biệt là Ma tông cùng Quỷ tông, hai tông này làm chủ Thanh châu, chiếm cứ một mảnh trời lớn, mà tu sĩ hai tông, lại không chút kiêng nể gì cả.

Trừ đó ra, hắn còn muốn lợi dụng đạo tắc, ngưng đạo tắc thành kiếm.

Cứ như vậy, tương đương với hắn lần nữa rút nhỏ khoảng cách chênh lệch giữa hắn và cường giả Ngự Pháp cảnh thực sự.

Hiện hắn đã không còn làm Viện trưởng Thương Lan học viện nữa, không có quá nhiều việc cần hoàn thành, không có áp lực, vừa hay có thể chuyên tâm tu luyện.

Nguyên nhân, tự nhiên là bởi Diệp Huyền!

Nếu nữ tử thần bí đã yêu cầu hắn làm như vậy, khẳng định là có lý của nàng.

Người này hiện đang mai danh ẩn tích!

Ngoại trừ Ma tông cùng Quỷ tông, tu sĩ bản thổ Thanh châu cũng loạn. Một số trong đó, tuy không dám khiêu khích tu sĩ tới từ Trung Thổ Thần Châu, nhưng lại dám khi dễ tu sĩ bản thổ Thanh châu, bởi những người kia, yếu hơn bọn hắn!

Chỉ so Ninh quốc cùng Đại Vân đế quốc là đỡ hơn một chút, bởi dì là Ma tông hay Quỷ tông, đều cấm chỉ đệ tử tông môn tới xâm phạm hai nước này.

Không có Diệp Huyền, Thanh châu càng loạn hơn!

Ít nhất, trước khi Diệp Huyền chết, đám tu sĩ Trung Thổ Thần Châu tuyệt sẽ không động tới người có liên quan tới Diệp Huyền.

Đại Vân đế quốc.

Phải biết, lúc trước Diệp Huyền đã có thể đồ sát vô số tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, nơi có Diệp Huyền, tuyệt đối là cấm kỵ chi địa.

- Thanh châu hiện tại, đã triệt để luân hãm?

Mặc dù Diệp Huyền không xuất hiện, nhưng Thanh châu còn lưu truyền truyền thuyết của hắn. Đặc biệt là đám tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, bọn hắn đều vô cùng kiêng kỵ, hoặc phải nói là e ngại Diệp Huyền.

- Hắn đâu?

- Xem như vậy.

A Tà khẽ gật:

Mặc dù hiện Diệp Huyền không ở đây, nhưng đám tu sĩ Trung Thổ Thần Châu vẫn không dám xâm phạm thế lực có liên quan tới Diệp Huyền. Đừng nói là Ninh quốc cùng Đại Vân đế quốc, dù là Khương quốc Thanh thành, đều không có bất cứ tu sĩ Trung Thổ Thần Châu nào dám tiến vào.

Tường thành Đế đô, Liên Vạn Lý lẳng lặng đứng trên đài cao, mắt nhìn phía trước, tay chắp sau lưng, không biết đang nghĩ gì.

Rõ ràng, cánh tay nàng đã khôi phục.

Không biết qua bao lâu, Liên Vạn Lý nói khẽ:

Đáng tiếc, hiểu thì đã muộn.

Những người này, ẩn trong dân chúng, bọn hắn yên lặng tu luyện, yên lặng chờ đợi, chờ ngày Diệp Huyền triệu hoán!

Mà sau khi Thương Lan học viện giải tán, cũng triệt để mai danh ẩn tích, chia thành các top nhỏ, tự do phát triển.

Thế là, đám người bắt đầu tìm kiếm Diệp Huyền, hy vọng Diệp Huyền gánh thay bọn hắn…

Liên Vạn Lý đột nhiên hỏi.

A Tà biết rõ Liên Vạn Lý nói tới ai, lập tức nói:

- Sau khi rơi Khương quốc, đã triệt để mai danh ẩn tích, không có bất luận tin tức.

Liên Vạn Lý khẽ gật đầu:

- Tiếp tục chú ý, nếu có tin tức của hắn, trực tiếp báo cho ta!

A Tà do dự một chút, sau đó nói:

- Ngô vương, người này dù có thực lực mạnh mẽ, nhưng tính tình thực không phóng khoáng… hắn ẩn đi, giờ Thanh châu…

- Hắn không đi, lại có thể thế nào?

Liên Vạn Lý đột nhiên hỏi lại:

Lục Hiên Minh!

- Đúng vậy, nghe nói Thánh nữ quý tông tài hoa ngút trời, tuổi nhả đã đạt tới Vạn Pháp cảnh thực sự, kỳ tài như thế, đương nhiên phải gả tới chỗ tốt. Thực không dám giấu, Lục Tôn chủ của Hộ Giới minh ta có một cháu trai, tên là Lục Hiên Minh, Hiên Minh hâm mộ Thánh nữ quý tông đã lâu, mong Thẩm tông chủ thành toàn.

Lão giả cười nói:

- Thông gia?

Thẩm Vị Ương nhíu mày:

Thông gia!



Trung Thổ Thần Châu

Bắc Hàn tông.

Một ngày này, một lão giả tới Bắc Hàn tông, lão giả cũng không tới tay không, mà là mang theo rất nhiều lễ vật.

Cầu hôn!

Trong Bắc Hàn điện, lão giả ngồi yên lặng, cách hắn không xa, một mỹ phụ váy trắng lặng yên ngồi đó.

Mỹ phụ này, chính là tông chủ Bắc Hàn tông Thẩm Vị Ương.

Lão giả đứng dậy ôm quyền:

- Thẩm tông chủ, lần này lão phu tới đây, là thay mặt Hộ Giới minh tới. Thực không dám giấu, Hộ Giới minh ta muốn kết thông gia với Bắc Hàn tông!

A Tà: “…”

- Để hắn xem cánh tay mới mọc của bổn vương!

Liên Vạn Lý nhìn qua cánh tay, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Thuộc hạ hiểu. Có điều, thuộc hạ mạo muội hỏi một câu, ngài tìm hắn làm gì?

A Tà khẽ gật đầu:

- Hắn không đi, khi đó thứ hắn sẽ phải đối mặt không chỉ là tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, mà còn có tu sĩ bản thổ Thanh châu. Những gì hắn làm vì mảnh đất này, đã đủ nhiều. Thủ hộ Thanh châu, là trách nhiệm của tất cả mọi người, mà không phải trách nhiệm của một người.

Sắc mặt Thẩm Vị Ương lập tức có chút khó coi, ai không biết Lục Hiên Minh này là kẻ lăng nhăng?

Thẩm Vị Ương cũng không phẫn nộ, nâng chén nhấp nhẹ một hơi, sau đó cười nói:

- Đa tạ Lục công tử để mắt, có điều, tiểu Linh nhi còn chưa tới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ, thực sự không nên hôn phối, mong quý minh thông cảm.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt lão giả lập tức biến mất!

Thẩm Vị Ương cũng không nói thêm, Diệp Linh là hy vọng của Bắc Hàn tông, nàng đương nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng giao ra như vậy!

Coi như nàng đáp ứng, đám trưởng lão trong tông cũng tuyệt không chịu!

Bởi Diệp Linh, chính là tông chủ đời tiếp theo đã được quyết định.

Lão giả nhìn qua Thẩm Vị Ương, lãnh đạm nói:

- Thế nào, Bắc Hàn tông xem thường Hộ Giới minh ta?

Rõ ràng, muốn lấy thế đè người.

Thẩm Vị Ương mỉm cười:

- Các hạ nói gì vậy, ở Thanh Thương giới này, lại có ai dám xem thường Hộ Giới minh đâu? Như ta đã nói, Tiểu Linh nhi mới có mười bốn, chừng ấy tuổi, thực sự không nên nói tới chuyện hôn phối, chờ nàng tới mười tám tuổi, lúc đó nói lại cũng không muộn, ngươi thấy thế nào?

Kéo!

Lão giả nào không biết Thẩm Vị Ương muốn kéo dài thời gian, lập tức cười lạnh:

- Mười bốn tuổi đã không tính là nhỏ! Thẩm tông chủ, kết thông gia với Hộ Giới minh ta, với Bắc Hàn tông các ngươi mà nói cũng không phải chuyện xấu. Đặc biệt là hoàn cảnh linh khí mỏng manh hiện tại, linh khí các nơi đều đang từ từ biến mất…

Nói tới đây, lão mỉm cười:

- Theo lão phu biết, linh khí ở Bắc Hàn tông cũng đang từ từ biến mất, hơn nữa, nhiều nơi đã có dấu hiệu băng tan. Thẩm tông chủ, Bắc Hàn tông ngươi dường như cũng không được tốt lắm. Nếu hiện tại mà có chuyện gì, vậy e là nguy hiểm!

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vị Ương lập tức lạnh xuống!

Uy hiếp!

Ngôn từ của lão giả này, đã trận trụi lộ vẻ uy hiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận