Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3655. Nói mất là mất!



Chương 3655. Nói mất là mất!




Mục Ma còn chưa dứt lời thì một đường kiếm quang đột nhiên đánh xuống đỉnh đầu hắn ta.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, sinh cơ bên trong cơ thể Mục Ma lập tức bị xoá sạch!
Tất cả mọi người đều hoá đá.
Cổ Sầu trợn tròn hai mắt, Mục Ma còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì cũng trầm mặc.
Phàm Giản nhìn chằm chằm Mục Ma, ánh mắt nàng ta tràn ngập vẻ khó tin, còn có cả kinh ngạc nữa!
Ánh mắt Võ Linh Mục cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Lúc này, có vẻ như Mục Ma đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt hắn ta hoang mang: “Cách… xa quá… đi mất…”
Xa bao nhiêu?
Vô số tinh vực!
Mà hắn ta chỉ cảm nhận được chút xíu khí tức!
Sau đó hắn ta toi đời luôn?
Mục Ma thấy hoang mang!
Lúc này, Diệp Huyền ở phía dưới xoè tay ra, Thanh Huyền Kiếm trở lại trên lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn Mục Ma, sau đó đi qua một bên.
Mục Ma nhìn Diệp Huyền, nhục thân và linh hồn hắn ta đang tiêu tan từng chút một.
Bị diệt trừ!
Hắn ta không có chút sức phản kháng nào!
Mục Ma nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ nói: “Nàng ta là ai!”
Diệp Huyền nói: “Muội muội ta!”
Ánh mắt Mục Ma tỏ vẻ khó hiểu: “Muội muội của ngươi… thế tại sao ngươi lại yếu như vậy? Mà muội muội của ngươi sao lại mạnh như vậy?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta còn chưa trưởng thành mà!”
Mục Ma: “…”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Ta bảo ngươi đừng có cảm nhận nàng ấy mà ngươi không nghe, giờ thì hay rồi, ngươi tự khiến mình toi đời rồi đấy!”
Mục Ma khẽ nói: “Ai mà biết nàng ta lại mạnh như vậy…”
Nói đoạn, hắn ta hoàn toàn biến mất.
Trên thế gian này không còn Mục Ma nữa!
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng!
Biến mất!
Mục Ma là người bình thường sao? Hắn ta là một trong mười hai Mệnh Tri Thánh Giả đấy!
Mà một cường giả siêu cấp như thế mà lại bị người ta diệt trừ, điều quan trọng nhất là hắn ta còn không nhìn thấy đối phương!
Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng áp lực!
Diệp Huyền thở dài: “Một người đang sống sờ sờ, nói mất là mất luôn!”
Mọi người: “…”
Phàm Giản đột nhiên nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, không biết lệnh muội tên là gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mọi người thường gọi nàng ấy là Thiên Mệnh!”
Thiên Mệnh?
Mấy người Phàm Giản nhíu mày, bởi lẽ nàng ta chưa từng nghe nói đến.
Bọn họ là cường giả siêu cấp trên đất trời này và đều biết hết đám thiên tài yêu nghiệt năm xưa. Thế nhưng chưa ai nghe đến Thiên Mệnh cả!
Phàm Giản nhìn Diệp Huyền: “Chưa từng nghe đến!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chưa từng nghe qua cũng bình thường thôi!”
Phàm Giản nhíu mày: “Tại sao lại là bình thường?”
Diệp Huyền nói: “Bởi vì nàng ấy không phải là người của Táng Vực!”
Nghe vậy, Phàm Giản híp mắt lại: “Người nơi khác hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Phàm Giản trầm mặc một lát rồi hỏi: “Nàng ta đã vượt qua Mệnh Tri rồi sao? Ý ta là vượt qua theo nghĩa đen ấy, đạt đến một trình độ khác… Ngươi hiểu trình độ mà ta nói không?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, mẹ kiếp ngươi đang xem thường ta đấy hả?
Có điều, hắn thực sự không biết!
Bởi vì hắn phát hiện mấy tên này dù đều là Mệnh Tri, song rõ ràng là trong Mệnh Tri cũng có cao thấp!
Lúc này, Phàm Giản lại bảo: “Nàng ta đã vượt qua phạm trù Mệnh Tri rồi sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thấy sao?”
Phàm Giản trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Các ngươi tiếp tục xử lí chuyện của các ngươi đi!”
Nói đoạn, hắn bèn lùi sang một bên, sau đó ngồi xuống.
Lúc này hắn rất hưng phấn, bởi lẽ hắn phát hiện ra một thứ mới!
Thời gian lĩnh vực!
Thanh Huyền Kiếm có thể ngó lơ thời gian lĩnh vực, điều này chứng tỏ hắn cũng có thể dùng Thanh Huyền Kiếm để tạo ra một thời gian lĩnh vực!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền càng lúc càng hưng phấn!
Mấy người Phàm Giản liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó lại thu hồi ánh mắt. Cũng đúng, nói một cách chính xác hơn thì hắn cũng không phải kẻ địch của bọn họ, kẻ địch của bọn họ là Ác tộc!
Đương nhiên, hiện giờ bọn họ cũng không dám chọc vào Diệp Huyền!
Cái tên này là nhị đại, dù vô địch mà chọc vào hắn thì cũng là hành động không lí trí một chút nào!
Chưa nhìn thấy kết cục của Mục Ma sao?
Đúng lúc ấy, tầng tháp cuối cùng đột nhiên rung lên!
Thấy vậy, tất cả mọi người đều tái mặt!
Bọn họ thi nhau ngẩng đầu nhìn tầng tháp cuối cùng!
Tuyết Sơn Vương xuất hiện rồi sao?
Ở phía dưới, Cổ Sầu nhìn tầng tháp cuối cùng. Trên mặt hắn ta là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thì ngập tràn vẻ mong chờ!
Sau hàng vạn năm, Võ Linh Mục và Phàm Giản đều khiến hắn ta phải kinh ngạc, nhất là Phàm Giản. Còn Tuyết Sơn Vương vô địch thì sao? Liệu hắn ta có khiến Cổ Sầu kinh ngạc hay không?
Cổ Sầu càng lúc càng mong chờ!
Đúng lúc ấy, tầng tháp cuối cùng đột nhiên biến mất từng chút một. Một lát sau, dưới ánh mắt của mọi người, tầng tháp kia hoàn toàn biến mất. Ngay sau đó, một nam tử bước ra.
Nam tử này khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, nhất là đôi mắt như một cái động có thể xuyên qua mọi thứ.
Hắn ta mặc trường bào màu xanh lam, bên hông đeo ngọc bội long lanh trong suốt. Còn trong tay phải hắn ta là một cuốn cổ tịch.
Nho nhã, điềm đạm!
Đây là cảm giác lúc này của mọi người!
Đương nhiên, mọi người vẫn chưa quên người trước mắt này là Tuyết Sơn Vương vô địch!
Hết chương 3655.



Bạn cần đăng nhập để bình luận