Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1677: Ngươi là cái thá gì?

Hách Liên Viêm nhìn Tiểu Đạo và mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương, hậu sinh vãn bối của ngươi không hiểu chuyện, ta thay ngươi dạy dỗ hắn!”

“Ngươi là cái thứ rác rưởi nào vậy?”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau Diệp Huyền: “Hắn nói không sai, hôm nay, mặt mũi ai chúng ta cũng không nể, Phù Đồ cổ tộc này bị diệt là cái chắc!”

Nghe được giọng nói này, mọi người nhao nhao xoay người nhìn lại.

Phía sau Diệp Huyền không xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện một tiểu nữ hài cầm thanh thiết kiếm rỉ sét!

Khi thấy tiểu nữ hài này, thân thể Tống Thành chấn động.

A La!

A La Bất Bại!

Đây là nhân vật mang tính biểu tượng của thời đại kỷ Cambri!

Huynh muội!

Dĩ nhiên là hắn ta biết A La Bất Bại, tuy hắn ta và A La thuộc về thời đại không giống nhau nhưng đều thuộc về kỷ Cambri.

A La nhìn Tiểu Đạo, cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi muốn ngăn cản huynh muội chúng ta sao?”

Đây chính là nữ nhân mạnh nhất kỷ Cambri!

Diệp Huyền và A La Bất Bại là huynh muội?

Nữ nhân này lại đến đây!

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong sân đều kinh hãi!

Thấy A La Bất Bại, mắt Hách Liên Viêm nhất thời híp lại: “Ngươi là A La!”

A La Bất Bại sao cũng ở đây?

A La đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng cũng không thèm nhìn Hách Liên Viêm, đây là cái thứ rác rưởi gì? Sao có thể lọt vào mắt nàng được chứ!

Lúc trước, Diêm điện muốn bắt A La Bất Bại này!

Hắn ta vẫn biết A La Bất Bại!

Vừa nghĩ đến đây, Tống Thành hận không thể tát mình mấy cái! Hiện tại ngẫm lại Diêm điện mình có thể sống sót thật sự là cực kỳ may mắn!

Đây là huynh muội!

Tống Thành túa mồ hôi lạnh!

Nàng có thể ngăn cản A La ra tay!

A La mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương, không phải hai huynh muội ta không nể mặt ngươi, ngươi cũng thấy rồi đó! Phù Đồ cổ tộc này gây sự trước.”

Người nơi này không biết thực lực của nữ tử váy trắng nhưng nàng biết, một khi Diệp Huyền không tiếc bất cứ giá nào gọi nữ nhân đó tới, khi đó cũng không phải là chuyện tiêu diệt một Phù Đồ cổ tộc nữa.

Hiển nhiên là đang nói tới nữ tử váy trắng.

Hách Liên Viêm trầm giọng nói: “Việc này là lỗi của Phù Đồ cổ tộc ta!”

Tiểu Đạo nhìn A La, nói: “Không dám ngăn cản, nếu ta ngăn cản huynh muội các ngươi, người nào đó khẳng định lại muốn gọi người lợi hại hơn tới đây!”

Đừng nói Phù Đồ cổ tộc bây giờ, mà cho dù là Phù Đồ cổ tộc thời kỳ đỉnh phong cũng không đánh lại A La!

Trong khoảnh khắc thấy A La, hắn ta đã quả quyết nhận sai!

Nhận sai!

Ngũ Duy này ai có chỗ dựa vững chắc hơn Diệp Huyền nữa chứ?

Mức độ lãnh nhạt của nữ tử đó đối với sinh mệnh... đừng nói là tiêu diệt Vô Biên Địa Hạ thành mà cho dù là tiêu diệt chư thiên vạn giới sinh linh này thì lông mày nàng cũng sẽ không nhíu lấy một chút!

Tạo nghiệt mà!

Tiểu Đạo lắc đầu, xoay người nhìn Hách Liên Viêm: “Năm đó ta đã nói với ngươi, quản lý hậu nhân cho đàng hoàng, bằng không Phù Đồ cổ tộc ngươi sợ là sẽ gặp phải kiếp nạn, nhưng ta chưa từng nghĩ kiếp nạn lại liên quan tới ta!”

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói lời nào.

Nghiêm trọng đến mức tất cả mọi người trong Vô Biên Địa Hạ thành này đều phải chết!

Sẽ nghiêm trọng đến mức nào?

Nhưng nàng biết tính tình thối nát của Diệp Huyền, một khi nàng ngăn cản, sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!

A La Bất Bại!

Không sinh ra trong thời đại kỷ Cambri thì không biết nữ nhân này kinh khủng tới cỡ nào!

Lúc này, Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không thể ngăn cản hắn diệt Phù Đồ cổ tộc ngươi, nếu ta ngăn cản, sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.”

Hách Liên Viêm do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc thì hắn là ai?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Đây không phải là điều ngươi nên quan tâm, lúc trước ngươi đi ra, nếu không nói câu đó thì còn có đường cứu vãn nhưng hiện giờ đã không còn nữa!”

Nói xong nàng xoay người muốn rời đi.

Lúc này, Hách Liên Viêm vội vàng nói: “Tiểu Đạo cô nương, xin hãy nể mặt giao tình trước đây, để Phù Đồ cổ tộc ta...”

Tiểu Đạo xoay người chỉ vào Hách Liên Thiên và Hách Liên Chiến và cả Hách Liên Viêm: “Ba người các ngươi, chết, người còn lại Phù Đồ cổ tộc, sống.”

Nghe vậy, tất cả mọi người trong sân ngây ngẩn cả người.

Ba người Hách Liên Thiên cũng sửng sốt.

Muốn bọn họ chết?

Sắc mặt Hách Liên Viêm hơi khó coi: “Nhất định phải như thế sao?”

Tiểu Đạo nhìn Hách Liên Viêm: “Ngươi chỉ có một cơ hội!”

Hách Liên Viêm trầm mặc.

Lúc này, Hách Liên Chiến cách đó không xa đột nhiên đi về phía A La: “Nghe đồn ngươi chưa bao giờ bại, ta đánh với ngươi một trận!”

A La gật đầu: “Có thể!”

Hai tay Hách Liên Chiến khẽ nâng lên, trong phút chốc một luồng sức mạnh cường đại tập trung khắp toàn thân hắn ta, cùng lúc đó, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ thiên địa chấn động!

Không chỉ như thế, Hách Liên Chiến còn thiêu đốt linh hồn của hắn ta!

Trong nháy mắt này, khí tức trên người lại tăng vọt!

Hắn ta biết Tiểu Đạo không ra tay tương trợ, Phù Đồ cổ tộc căn bản không ngăn được A LA trước mắt.

Cho nên hắn ta muốn đánh một trận, một trận xin chết!

Hắn ta muốn xem vị A La Bất Bại trong truyền thuyết này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Mà hắn ta cực kỳ rõ ràng, chính mình chỉ có một cơ hội xuất thủ, cho nên mới thiêu đốt linh hồn mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận