Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1296: Mất lý trí

Huyết mạch!

Có thể nói, đây chính là con bài mạnh nhất của Diệp Huyền!

Từ khi huyết mạch của hắn cắn nuốt Huyết Tổ, hắn chưa từng động vào huyết mạch chi lực này.

Bởi lẽ hắn không thể khống chế được nó!

Trước khi cắn nuốt Huyết Tổ, hắn đã không thể khống chế được huyết mạch rồi. Mà sau khi cắn nuốt Huyết Tổ xong, hắn lại càng không thể khống chế được. Do vậy, Diệp Huyền vẫn luôn kìm nén huyết mạch của mình.

Thế nhưng lúc này… hắn đã sắp chết rồi còn kìm nén làm chi nữa?

Thả thôi!

Khoảnh khắc huy động huyết mạch chi lực, Diệp Huyền cảm giác trong đầu hắn trống rỗng. Ngay sau đó, một luồng khí tức và sát ý bùng phát ra khỏi cơ thể hắn như núi lửa phun trào!

Kiếm quang và huyết quang bùng phát, Diệp Huyền và Lý Trần Phong cùng lùi mạnh về phía sau.

Hắn ta thực sự không ngờ một kiếm này của Diệp Huyền lại ngang tài ngang sức với Lý Trần Phong!

Lý Trần Phong xuất kiếm.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mặt Khương Khởi lập tức tái mét.

Lý Trần Phong phía đối diện không khỏi chau mày: “Huyết mạch ở đâu ra đây!”

Lý Trần Phong nhíu chặt mày, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Huyết mạch của ngươi là sao…”

Ầm!

Sao có thể?

Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng biến mất.

Chỉ trong chớp mắt, không gian cả vạn dặm xung quanh biến thành một biển máu.

Lý Trần Phong phải lùi lại cả trăm trượng, Diệp Huyền cũng vậy!

Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu!

Uỳnh!

Ở phía không xa, một luồng khí tức đang điên cuồng chảy trên người Diệp Huyền, sát ý tỏa ra từ người hắn cũng ngày càng rõ rệt.

Trong mắt Khương Khởi là vẻ không thể tin được.

Đương nhiên hắn ta biết, thực lực của Diệp Huyền đột nhiên tăng lên là bởi huyết mạch của hắn. Thế nhưng hắn ta không hiểu huyết mạch gì mà lại có thể khiến thực lực của Diệp Huyền trở nên mạnh như thế?

Ầm!

Đúng lúc ấy, Lý Trần Phong bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang lao thẳng về phía Diệp Huyền.

Trong không gian vang lên những tiếng nứt vỡ. Ngay sau đó, đường huyết hồng kiếm mang kia cũng tan nát. Mà lúc này, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Hiện giờ hắn đang cố giữ lấy chút linh trí này, thế nhưng hắn không biết một điều rằng bởi hắn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng nên huyết mạch của hắn mới không thể giải phóng hoàn toàn!

Hiếm có thanh kiếm nào có thể đối đầu với Thiên Tru kiếm!

Lúc này, Diệp Huyền chỉ còn lại một chút linh trí.

Diệp Huyền giơ kiếm chắn theo bản năng.

Dứt lời, hắn ta lại nhắm mắt, thanh kiếm trong tay hắn ta bỗng rung lên kịch liệt. Giây tiếp theo, một tiếng động cực lớn vang lên ngay trước mặt Diệp Huyền.

Lý Trần Phong liếc nhìn Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền: “Kiếm tốt!”

Huyết mạch điên cuồng, không điên thì làm sao sống sót!

Hai tay Diệp Huyền nắm kiếm và chém mạnh.

Uỳnh!

Một đường thanh sắc kiếm quang và huyết sắc kiếm quang bùng phát, Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau vài trăm trượng. Có điều, Lý Trần Phong cũng phải lùi lại, không những thế thanh kiếm trên tay hắn ta còn xuất hiện vô số vết nứt!

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, Thiên Tru kiếm trong tay hắn cũng chém về phía trước.

Vụt!

Lý Trần Phong mở lòng bàn tay, một thanh kiếm màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Ngay sau đó, cả người hắn ta bỗng biến mất.

Kiếm quang vỡ nát. Cùng lúc ấy, một đường kiếm mang màu đỏ như máu cũng trực tiếp nhắm thẳng vào Lý Trần Phong!

Ầm!

Một luồng sức mạnh to lớn xuyên qua Thiên Tru kiếm và ập tới người Diệp Huyền.

Uỳnh!

Diệp Huyền bay ngược ra đằng sau, miệng hắn hộc máu. Tuy nhiên, máu vừa mới hộc ra đã bị hắn hấp thụ lại hết.

Hắn lùi ra sau cả ngàn trượng.

Vừa mới dừng lại, Diệp Huyền đã thấy Lý Trần Phong ở phía xa bỗng nhiên giơ tay ra, sau đó đè xuống phía dưới.

Một thanh kiếm bỗng chém xuống phía đỉnh đầu của Diệp Huyền.

Tốc độ của nó nhanh như chớp, khó lòng địch nổi!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhón chân, cả người hóa thành một đường kiếm quang.

Uỳnh!

Đối đầu trực diện thôi!

Cảm nhận được nguy hiểm, Diệp Huyền bèn gào lên một tiếng, hai tay hắn nắm chặt kiếm và nhảy lên.

Nhát kiếm ấy khiến không gian xung quanh Diệp Huyền nứt vỡ và biến thành hư vô!

Vụt!

Đúng lúc ấy, Lý Trần Phong bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Không biết từ lúc nào tay phải của hắn ta có thêm một thanh kiếm khác. Lý Trần Phong bổ thanh kiếm về phía đầu của Diệp Huyền.

Thanh kiếm này đã đi theo hắn ta bao nhiêu năm nay, không ngờ nó lại tan nát tại nơi này.

Kiếm đã vỡ!

Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền ở phía xa. Lúc này, khí tức xung quanh người Diệp Huyền vẫn đang cuồn cuộn chảy.

Thấy vậy, Lý Trần Phong không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc là huyết mạch gì mà lại mạnh đến như vậy…”

Dứt lời, hắn ta bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang lập tức bay lên.

Lấy ngón tay làm kiếm!

Lúc Lý Trần Phong ra tay, Diệp Huyền cũng đột nhiên xuất kiếm. Huyết hồng kiếm mang của hắn như một tia sét ập đến chỗ Lý Trần Phong và chém thẳng vào kiếm quang của hắn ta.

Ầm!

Hai luồng kiếm quang vừa tiếp xúc với nhau đã nổ tung!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Lý Trần Phong hất tay phải, những mảnh vụn bèn bay đến trước mặt hắn ta. Sắc mặt Lý Trần Phong thoáng vẻ rối rắm.

Kiếm quang lóe sáng trên không trung, một luồng sức mạnh to lớn ép Diệp Huyền phải lùi mạnh về phía sau. Có điều, thanh kiếm của Lý Trần Phong cũng nứt vỡ và hóa thành những mảnh vụn.

Uỳnh!

Rất nhanh sau đó, kiếm của Diệp Huyền chém lên thanh kiếm của Lý Trần Phong.

Diệp Huyền chỉ còn cách đối đầu trực diện thôi!

Hiện giờ hắn sẽ không né đòn, mà cũng chẳng né được, bởi lẽ kiếm của Lý Trần Phong quá nhanh, nếu né thì hắn sẽ bị ép đến chết luôn!

Cả người Diệp Huyền bắn ra phía sau, còn Lý Trần Phong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ!

Ở phía xa, Diệp Huyền lùi mãi ra sau khoảng ngàn trượng rồi mới dừng lại được. Sau khi dừng lại, cơ thể hắn cũng rạn nứt, máu tươi chảy ra vô số, trông cực kì dọa người!

Lý Trần Phong đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc ấy, đôi mắt Diệp Huyền như thể biến thành một biển máu. Khoảnh khắc ấy, chút linh trí cuối cùng trong đầu hắn đã biến mất hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận