Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 748: Nó Dám!

Thanh âm vừa dứt, những mũi tên lửa kia đột nhiên xuyên toa không gian, kích bắn về phía Diệp Huyền nơi xa.

Trong biển lửa nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, từ trong đôi mắt hắn, hai đạo kiếm quang bắn ra, chỉ có điều lần kiếm này quang lại một màu u ám!

Một mảnh kiếm quang chém ra, những mũi tên lửa kia bị chém nát bấy chỉ trong nháy mắt.

Tên Thần pháp sư kia đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Xuy!

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên từ giữa sân!

Đồng tử của tên Thần pháp sư kia bỗng nhiên co rụt lại, sau một khắc, từ trên xuống dưới khắp toàn thân hắn xuất hiện một ánh lửa thật mỏng...

Mà lúc này, Diệp Huyền đã ở sau lưng tên Thần pháp sư kia.

Chỉ cần Diệp Huyền chậm một chút thôi, hoặc khoảng cách xa hơn một chút thôi, hắn đều có thể ngăn cản một kiếm trí mạng này!

Mà đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào trong thân thể của Thần pháp sư!

Trong một khắc vừa rồi, tốc độ của Diệp Huyền đột nhiên tăng lên ít nhất không dưới năm lần! Mà vừa rồi khoảng cách giữa hắn và Diệp Huyền chỉ không đến vài chục trượng, ngần ấy khoảng cách, tốc độ gấp năm lần này trong nháy mắt đã lấy mạng của hắn!

Dần dần, ánh mắt của Thần pháp sư tiêu tán.

Hắn chết như thế nào?

Lúc này, trong đầu Diệp Huyền vang lên thanh âm hưng phấn của Tiểu Hồn:

Diệp Huyền đứng thẳng ở đấy, nơi mũi kiếm của Ma Kha Kiếm trong tay hắn, có một giọt máu tươi.

Trấn Hồn Kiếm!

Hắn tự nhiên biết rõ!

Sau lưng Diệp Huyền, tên Thần pháp sư kia khó có thể tin nhìn về phía trước, hai tay của hắn còn đang kết pháp ấn, xung quanh người hắn, còn có một cỗ lực lượng cường đại đang quẫy loạn!

Đáng tiếc là, chỉ một chút nhỏ nhoi như thế, lại khiến cho hắn mất mạng...

Trên không, Diệp Huyền gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, giờ phút này, hắn vẫn còn một tia lý trí, tự nhiên có thể nghe hiểu được lời của Trấn Hồn Kiếm. Nhưng mà, hắn đã cảm giác được bản thân sắp không áp chế nổi lực lượng Ma Kha cùng với sát niệm kia nữa!

Chỉ kém một chút!

Giết người!

Trong nháy mắt, linh hồn của tên Thần pháp sư kia trực tiếp bị thôn phệ!

- Tiểu chủ, linh hồn và tinh thần lực của người này cực kỳ cường đại, nếu tiếp tục thôn phệ thêm hai cái, ta nhất định có thể đạt được đột phá lớn, hơn nữa, ta có thể giải phong chiêu thức mới!

- Có ý tứ gì?

Nô lệ của kiếm?

- Nếu tiểu chủ bị nó khống chế, rất có thể sẽ tự tay giết muội muội ngươi!

Lúc này, Trấn Hồn Kiếm trở lại trong cơ thể Diệp Huyền:

Thanh âm vừa dứt, đột nhiên cầm lấy chuôi Ma Kha Kiếm này, gầm thét tựa như dã thú:

Bây giờ ngập tràn trong đầu hắn đều là ý nghĩ giết người này!

Không thể không nói, Diệp Huyền lúc này phi thường giận dữ!

Ma Kha Kiếm: "..."

- Ngươi điệu thấp một chút cho lão tử!

- Tiểu chủ, lực lượng bên trong kiếm kia không thuộc về ngươi, nhớ kỹ, chớ để bị nó khống chế, bằng không, tiểu chủ sẽ bị kiếm nô dịch, trở thành nô lệ của kiếm!

- Không!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên gầm thét:

- Con mẹ nó, nó dám!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó hỏi:

Nói đến đây, Tiểu Hồn dừng lại một chút, sau đó lại nói:

- Người có khả năng nô dịch kiếm, kiếm cũng có thể nô dịch người! Tiểu chủ, nhớ kỹ, chớ để bị kiếm nô dịch, bằng không, nó sẽ khống chế ngươi ra tay với người thân nhất của ngươi, nhằm triệt để đoạn tuyệt hết thảy tưởng niệm của ngươi!

Tiểu Hồn trầm giọng nói:

Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương Diệp Linh!

Bao quát bản thân hắn!

Dưới cơn thịnh nộ, Diệp Huyền vậy mà mạnh mẽ ngăn cản cỗ lực lượng kia tiếp tục ăn mòn, thần trí càng ngày càng thư thái.

Có điều, hắn vẫn còn có chút không tốt lắm!

Bởi vì cỗ lực lượng kia quá mạnh mẽ!

Mạnh đến mức không phải hắn hiện tại có thể khống chế!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía trên không, sau một khắc, hắn hóa thành một đạo kiếm quang màu u ám phóng lên tận trời!

Giết chóc!

Hắn nhất định phải phát tiết, phát tiết cỗ lực lượng này, bằng không, cỗ lực lượng này không sớm thì muộn sẽ cắn trả hắn!

Họa Sư ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau một khắc, nàng vung lên tay ngọc, một cây bút vẽ màu đen xuyên qua chân trời, sau một khắc, vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng lên từ trên không.

Đại Tôn kia trực tiếp hóa thành hư vô!

Oanh!

Họa Sư hơi trầm ngâm một chút, sau một khắc, nàng đột nhiên nắm chặt tay ngọc.

- Các ngươi vĩnh viễn không biết được lần này là ai muốn ra tay với các ngươi.

Họa Sư cau lại chân mày, Đại Tôn lại nói:

Đánh giá thấp!

Giờ phút này hắn mới phát hiện, thực lực của Họa Sư này so với hắn dự đoán trước đó phải mạnh mẽ hơn rất rất nhiều! Bởi vì hắn đã tưởng rằng hắn và Họa Sư này là ngang nhau, đáng tiếc là, vừa giao thủ một phen, hắn đã bại hoàn toàn!

Nơi xa, Họa Sư đi về phía Đại Tôn:

- Là ngươi đánh giá thấp Ma Kha tộc và Vị Ương Tinh Vực!

Đại Tôn nhìn thoáng qua phía dưới, giờ phút này, Vị Ương Tinh Vực và Ma Kha tộc đã bắt đầu đoạt lại ưu thế, tình huống cực kỳ bất lợi đối với Thiên Hà Tinh Vực cùng với Dị Vực!

Đặc biệt là đám người Mạc Tà và Diệp Huyền kia, ngoại trừ cường giả thế hệ trước, người còn lại muốn ngăn cản hai người này, căn bản không chống nổi một hiệp!

Vào thời khắc này, Họa Sư nhẹ nhàng nhấc lên tay ngọc, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt bao phủ Đại Tôn.

Đại Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Họa Sư, nhếch miệng cười một tiếng:

- Ngươi cho rằng các ngươi có thể thắng sao?

- Ta đánh giá thấp ngươi!

Đại Tôn nhìn chằm chằm Họa Sư xa xa:

Bên trong hư không, một mảnh bạch quang đột nhiên tiêu tán, Họa Sư và Đại Tôn kia xuất hiện trên không trung, nhưng mà giờ phút này, sắc mặt Đại Tôn tái nhợt, suy yếu vô cùng.

Vị Ương Tinh Vực và Ma Kha tộc này lại bắt đầu xuất hiện ưu thế!

Bởi vì giờ khắc này, giữa sân không ai có thể chống đỡ được Diệp Huyền và Mạc Tà, hai người gần như là đánh đâu thắng đó, mà hai đầu ác thú cũng càng đánh càng mạnh.

Theo Ma Kha tộc và Vị Ương Tinh Vực hợp lại, chiến cuộc giữa sân dần dần phát sinh cải biến.

- Lui!

Đúng lúc này, bên trong hư không vang lên một thanh âm!

Rất nhanh, cường giả Thiên Hà Tinh Vực và Dị Vực bắt đầu lui lại, chỉ chốc lát đã thối lui đến hư không phía trên đám mây.

Trên không, Thiên Tôn và Vị Ương Thiên kia xuất hiện trong tầm mắt mọi người lần nữa.

Vị Ương Thiên chắp tay phải sau lưng, sắc mặt trắng bệch, Thiên Tôn kia mặt không biểu tình, nhìn từ ngoài, cũng không có bị thương gì.

Lúc này, Họa Sư xuất hiện bên cạnh Vị Ương Thiên.

Họa Sư nhìn về phía Thiên Tôn:

- Kết thúc!

Thiên Tôn nhìn thoáng qua Họa Sư, mỉm cười:

- Không, chỉ vừa mới bắt đầu!

Họa Sư nói khẽ:

- Phải không?

Thiên Tôn nói khẽ:

- Các ngươi đánh giá thấp tầm quan trọng của món chí bảo kia.

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía cuối chân trời:

- Chúng ta đã dùng hết tất cả, các ngươi còn không chịu ra tay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận