Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1390: Rút

Phù lục màu cam!

Diệp Huyền liếc nhìn lá phù lục đó, hắn nói: “Tiền bối, đây là phù lục gì?”

Liên Thiển đáp: “Để ta nghiên cứu giúp ngươi!”

“Ờm, tiền bối cũng biết cái này sao?”

“Cũng không phải thứ gì ta cũng biết đâu!”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, lão giả trước mặt Diệp Huyền bỗng nói: “Hiện giờ không biết các hạ có thể ra tay hay chưa?”

Diệp Huyền nhìn lão giả, hắn gật đầu: “Đưa ta đi!”

Hắn nói thầm trong lòng: “Liên Thiển cô nương, có thể phá giải phong ấn này không?”

Liên Thiển đáp: “Cái giếng này có một luồng khí tức rất mạnh, hơn nữa còn rất tà ác, chắc chắn không phải thứ gì tốt lành đâu. Nếu như phong ấn được giải trừ thì ngươi phải đi ngay, đừng có dính đến những chuyện phiền phức này!”

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta nói: “Trong cái giếng này có một phong ấn vô cùng mạnh, ngươi chỉ cần giải trừ được phong ấn đó thôi là được, những chuyện khác không liên quan đến các hạ!”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền nhìn cái giếng cạn đó, xung quanh miệng giếng có rất nhiều phù văn màu đen, ngoài ra còn có cả những sợi xích sắt màu đen nữa. Trông những sợi xích sắt ấy to như cái cột vậy.

Mà những sợi xích sắt cũng bắt đầu rung chuyển!

Lão giả quay người rời đi.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi! Tiền bối ra tay đi!”

Diệp Huyền chau mày: “Đây là?”

Diệp Huyền bèn đi theo hắn ta. Không lâu sau, ba người tới trước một cái giếng cạn.

Liên Thiển nói: “Thế gian này làm gì có phong ấn nào mà ta không phá giải được. Đợi tí nữa sau khi phá giải phong ấn xong, ngươi phải mau chóng rời đi.”

Một lát sau, phù văn xung quanh miệng giếng đã biến mất.

Diệp Huyền liếc nhìn cái giếng, hình như bên trong có những tiếng gào thét.

Uỳnh!

Diệp Huyền vừa dứt lời thì bỗng có một đường bạch quang phun ra từ trước trán của hắn. Đường bạch quang ấy tiến thẳng vào bên trong giếng. Sau đó, những phù văn màu đen xung quanh miệng giếng lập tức tan đi.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt của lão giả kia lập tức trở nên kích động.

Huyết Đế nhìn về phía đường chân trời, hắn ta nói: “Huyết mạch đặc biệt quá…”

Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, một nam tử bay lên khỏi miệng giếng. Toàn thân nam tử đó nhuốm một màu đỏ như máu, trong hai tay hắn ta còn có hai huyết cầu đỏ tươi.

Nghe vậy, Hạ Hầu Võ do dự trong chốc lát rồi nói: “Tên Diệp Huyền này không hề đơn giản, hắn phức tạp…”

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển bỗng vang lên: “Rút!”

Nói đoạn, hắn ta phất tay phải, có rất nhiều nạp giới xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Võ.

Một luồng khí tức cực lớn mạnh xông lên khỏi miệng giếng!

Hạ Hầu Võ lập tức nói: “Tuân mệnh!”

Huyết Đế khẽ gật đầu: “Tìm người ban nãy cho ta!”

Hạ Hầu Võ liếc mắt nhìn, hắn ta mừng như điên sau đó lập tức quỳ xuống: “Hạ Hầu gia chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho Huyết Đế!”

Diệp Huyền không hề do dự, hắn quay người chạy luôn. Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã biến mất phía đường chân trời.

Huyết Đế bỗng nhiên nói: “Mọi việc có ta lo!”

Hạ Hầu Võ không nói thêm gì nữa, hắn ta lập tức gật đầu rồi lui xuống cùng với Hạ Hầu Cẩn.

Lúc này, Huyết Đế lại nói: “Hạ Hầu gia các ngươi canh giữ bản đế đã nhiều năm nay, tới nay bản đế đã ra ngoài nên đương nhiên sẽ không thiếu lợi ích cho các ngươi!”

Trông thấy người này, lão giả lập tức quỳ xuống: “Hạ Hầu Võ – tôn tử đời thứ một trăm linh bảy của Hạ Hầu gia tham kiến Huyết Đế!”

Huyết Đế chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn ta nói: “Ta muốn huyết mạch chi lực của hắn, tìm hắn cho ta!”

Hạ Hầu Võ trầm giọng nói: “Diệp Huyền!”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Hạ Hầu Võ: “Người ban nãy là ai!”

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Hạ Hầu Cẩn lui xuống.

Sau khi hai người rời đi, Huyết Đế lại nhìn về phía đường chân trời: “Đáng tiếc! Ban nãy không nên do dự!”



Ở một diễn biến khác, Hạ Hầu Cẩn trầm giọng nói: “Phụ thân, đi tìm Diệp Huyền đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh hiện giờ đấy!”

Hạ Hầu Võ nói: “Hết cách thôi, hiện giờ chúng ta chỉ có một con đường, đó chính là dựa dẫm vào Huyết Đế!”

Hạ Hầu Cẩn định nói gì đó nhưng Hạ Hầu Võ lại lên tiếng: “Ngươi rời khỏi Hạ Hầu gia đi!”

Hạ Hầu Cẩn nhìn Hạ Hầu Võ, Hạ Hầu Võ khẽ nói: “Cuộc phân tranh này, Hạ Hầu gia chúng ta không thể không dính vào. Thế nhưng ngươi thì không thể, ngươi phải rời khỏi Hạ Hầu gia, ngươi có hiểu ý của ta không?”

Hạ Hầu Cẩn trầm mặc.

Hạ Hầu Võ nhìn Hạ Hầu Cẩn: “Ban nãy lúc gặp Diệp Huyền, ta đã biết hắn là một người không hề đơn giản. Người này có thể khiến Giới Ngục tháp nhận hắn làm chủ, còn có thể thu phục Đạo tắc bên trong tháp… Hắn quả thực thâm sâu khó lường! Có điều, ta không hề hối hận khi giúp Huyết Đế giải trừ phong ấn, bởi vì đối với Hạ Hầu gia chúng ta mà nói thì đây chính là một cơ hội.”

Hạ Hầu Cẩn khẽ gật đầu: “Ta biết!”

Hạ Hầu Võ nói: “Giới Ngục tháp xuất hiện lại ở Ngũ Duy vũ trụ, điều này có nghĩa là tiên tri có thể sẽ xuất hiện lại trên thế gian!”

Tiên tri!

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Hầu Cẩn lập tức trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù nàng và tiên tri không phải người cùng thời đại nhưng cũng từng nghe truyền thuyết về tiên tri. Năm đó có tiên tri ở Ngũ Duy vũ trụ, khi ấy nơi này có trật tự, có công đạo, thế nhưng hiện giờ… mọi thứ đều lấy thực lực làm trọng!”

Nắm đấm của ai to thì người đó chính là đạo lí!

Hạ Hầu Cẩn lắc đầu, sau đó nàng nói: “Phụ thân bảo trọng!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Nàng biết mình là người kế vị của Hạ Hầu gia. Nếu Hạ Hầu gia thắng thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu Hạ Hầu gia thất bại thì nàng chính là hi vọng đông sơn tái khởi của Hạ Hầu gia!

Nhìn Hạ Hầu Cẩn rời đi, Hạ Hầu Võ cũng quay người và biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận