Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 545: Ngươi Là Kiếm Tiên!

Nói xong, lão muốn dẫn Diệp Huyền đi, mà lúc này, nữ tử kia đột nhiên nói:

- Phong đạo sư, ta cũng muốn khảo thí!

Phong đạo sư nhìn nàng:

- Bắt đầu đi!

Nữ tử vội tới trước Khảo Hạch trụ, hai tay thu lại trước bụng, một cỗ khí lưu vô hình từ trong cơ thể nàng tán ra, lập tức quát nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ lên Khảo Hạch trụ, nháy mắt, Khảo Hạch trụ khẽ rung lên.

Rất nhanh, dưới ánh mắt đám người, Nhân đoạn sáng lên, mà còn chưa kết thúc, không tới nửa hơi, Huyền đoạn, Địa đoạn cũng sáng theo, đám người nghĩ còn chưa xong, Thiên đoạn cũng sáng lên, nhưng rất nhanh lại dập tắt.

Nhìn thấy cảnh này, gương mặt hơi trắng bệch của nữ tử lập tức nở nụ cười, nàng vội đứng qua một bên, sau đó nhìn Phong đạo sư.

Phong đạo sư hơi trầm ngâm, nói:

Thiên đoạn!

- Ngươi là thể tu?

Oanh!

Phong đạo sư kia cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đánh giá nhìn nam tử mặc bố ý:

Mà lúc này, một nam tử đột nhiên lên đài, người này tuổi chừng hai mười, mặc một bộ bố y đơn giản, chân đi thiết ngao, mỗi bước đều vang lên thanh âm vang dội.

Phong đạo sư mỉm cười:

- Theo ta cùng đi!

Nam tử mặc bố ý gật đầu:

Nam tử trực tiếp tới trước Khảo Hạch trụ, sau đó đấm ra một quyền.

Nghe vậy, nữ tử cười càng sán lạn.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức thất kinh, dồn dập nhìn nam tử mặc bố ý.

Nói xong, lão quay người rời đi.

Nháy mắt, toàn bộ Khảo Hạch trụ cùng sáng lên.

Ba người Diệp Huyền đi theo.

- Vâng!

- Có thể luyện thân thể tới mức độ này, khó được khó được! Ngươi theo ta!

- Không có bất cứ hạn chết nào hết!

- Có hạn chế gì không?

Phong đạo sư vừa đi, nam tử mặc bố y kia đi thẳng vào trong rừng, mà nữ tử cũng nhìn qua Diệp Huyền

- Đạo Nhất học viện ở cuối dãy núi này, nếu các ngươi có thể xuyên qua dãy núi, sống sót tới Đạo Nhất học viện, vậy các ngươi chính là học viên Đạo Nhất học viện. Mà có thể được phân tới lớp nào, hết thảy được quyết định bởi biểu hiện của các ngươi!

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó ngự kiếm bay lên, rất nhanh hắn liền biến sắc, một cỗ uy áp cường đại bao phủ hắn, hắn càng lên cao, cỗ uy áp kia càng mạnh, cuối cùng không thể không ngừng lại.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của phong đạo sư, ba người tới trước một mảnh sâm lâm. Phong đạo sư dừng bước, quay người nhìn ba người Diệp Huyền:

Diệp Huyền tăng tốc bước chân, đúng lúc này, không gian trước mặt truyền tới một hồi rung động, một đầu Yêu thú khổng lồ xuất hiện, Yêu thú như trâu, toàn thân đen kịe, hình thể cao vài trượng, tứ chi như trụ, khiến người cảm thấy áp bách cực lớn!

Yên lặng một hồi, Diệp Huyền lại vào trong rửng rậm, trong này hết sức yên tĩnh, mà những nơi như này, càng yên tĩnh, lại càng không đơn giản!

Đứng trên đất bằng, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, chuyện này không đơn giản như vậy!

Diệp Huyền vội hỏi:

- Ta nhất định sẽ tới trước ngươi!

Nói xong, nàng cũng xông ra.

Tốc độ hai người cực nhanh, chớp mắt đã biến mất.

Phong đạo sư nói:

Nói xong, lão quay người biến mất.

- Có điều, ta khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là ba người các ngươi hợp lại. Đương nhiên, ta cũng biết, người như các ngươi đều rất tự phụ, rất khó hợp tác với nhau, cũng sẽ không phục người khác. Nếu các ngươi không thay đổi bản thân, nhất định sẽ chịu thiệt.

Nói xong, lão nhìn ba người:

Diệp Huyền không chút biểu tình, phóng xuất kiếm ý, vừa cảm nhận kiếm ý, đầu Yêu thú kia lập tức hơi ngẩn người, hung quang trong mắt dần biến thành ngưng trọng, sau đó đột nhiên quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền ngẩn cả người.

Đi rồi?

Cứ thế mà đi?

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, khỏi phải nói, nhất định là Vương Bá chi khí trên người hắn chấn nhiếp đối phương!

Không đúng, Diệp Huyền đột nhiên quay người, trước mặt không xa, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện.

Phá Không cảnh!

Diệp Huyền nhíu mày, là Đạo Nhất học viện phái tới?

Nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền:

Nam tử trung niên cười nói:

- Đây là Đạo Nhất học viện, ngươi không sợ chọc Đạo Nhất học viện?

Diệp Huyền nghĩ một chút:

- Đương nhiên, thứ ta muốn là tháp, chứ không phải mệnh của ngươi.

Nam tử trung niên gật đầu:

- Đưa ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?

- Các ngươi là ai!?

Nam tử trung niên lãnh đạm nói:

- Ngươi không cần biết, chỉ cần đem cái tháp kia giao ra! Ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền thầm rung lên:

- Ngươi tới vì tháp kia?

Nam tử trung niên dừng bước lại, cười nói:

- Tháp này là trọng bảo, với ngươi mà nói, nó là đại họa, cho nên hiện là ta đang giúp ngươi, hiểu không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền trầm giọng:

- Chúng ta tìm ngươi, thực sự rất vất vả!

Nam tử trung niên chậm rãi đi thẳng tới:

- Ngươi không phải người Đạo Nhất học viện!

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày:

- Ngươi là Diệp Huyền!

- Đây chỉ là khu vực ngoại vi Đạo Nhất học viện, hơn nữa, ngươi nhìn chung quanh xem.

Diệp Huyền quay đầu nhìn bốn phía, hắn phát hiện, ngoài mười mấy trượng, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, tựa như bị cái gì đó cách trở.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền:

- Còn muốn phản kháng sao?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không phản kháng!

Nam tử trung niên cười nói:

- Vậy mau giao ra!

Diệp Huyền gật nhẹ, đang muốn nói, đúng lúc này nam tử trung niên đã biến mất, lúc hắn xuất hiện, đã đứng trước mặt Diệp Huyền, cùng lúc đó, một tay đã đánh tới mi tâm Diệp Huyền.

Diệp Huyền phản ứng cực nhanh, chân phải giẫm mạnh, lui sau mấy trượng, thế nhưng, bàn tay nam tử trung niên vẫn bám sát mi tâm hắn!

Diệp Huyền thầm giật mình, không tiếp tục lui lại, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể trào ra.

Oanh!

Một tiếng bạo tạc trầm thấp vang lên, Diệp Huyền liên tục lui lại, trọn vẹn hơn mười trượng!

Nơi xa, nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền:

- Thực lực không tệ!

Thanh âm vừa dứt, tay phải hắn chậm rãi nắm lại, nháy mắt, không gian trực tiếp nứt ra, từng đạo hắc sắc năng lượng hội tụ tới tay hứn, một khắc sau, đột nhiên đánh thẳng tới Diệp Huyền.

Những nơi đi qua, không gian quanh nắm tay trực tiếp bạo tạc!

Mà cách không xa, Diệp Huyền không chút biểu tình, tâm niệm khẽ động, một thanh hư kiếm xuất hiện trước mắt.

Không Gian chi kiếm!

Tay phải xiết chặt, đâm tới trước một cái.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhất kiếm xuất!

Oanh!

Một bóng người trực tiếp bay ra!

Chính là nam tử trung niên kia, nam tử trung niên bay hơn ba mươi trượng, tay trái vỗ về sau, mượn không gian chi lực mà ngừng lịa.

Giờ khắc này, tay phải hắn đã biến mất.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, thần sắc ngưng trọng:

- Còn may ta không khinh thường ngươi, nếu không một kiếm vừa rồi đã có thể lấy mệnh ta!

Diệp Huyền cầm kiếm đi tới:

- Ngươi là ai?

Nam tử trung niên đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, nhìn thấy cảnh này, nam tử trung niên liền biến sắc, đột nhiên đưa tay đánh tới một chưởng, một chưởng này trực tiếp xé rách không gian trước mắt, một cỗ lực lượng cường đại từ trong không gian tụ lại, tiếp đó lại đánh ra.

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng đến.

Oanh!

Lực lượng kia của nam tử trung niên lập tức bị đánh đoạn, cùng lúc đó, tay trái cũng trực tiếp hóa hư vô.

Nam tử trung niên đang muốn lui lại, kiếm của Diệp Huyền đã điểm tới mi tâm hắn.

Nam tử trung niên gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi là Kiếm tiên! Ngươi…

Đúng lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đẩy tới.

Xùy!

Trực tiếp xuyên qua mi tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận