Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1680: Ác ma chi dực?

Thánh gia bảo, dưới đáy vực sâu kia có những luồng khí tức cường đại không ngừng thoát ra.

Những khí tức này tựa như thủy triều, liên tiếp chấn động chư thiên.

Giờ khắc này tất cả cường giả Thánh tộc đều đã tụ tập ở bên vực sâu.

Cầm đầu chính là Thánh Thiên.

Thánh Thiên nhìn phía dưới, mặt không đổi sắc, không biết đang suy nghĩ gì.

Phía sau hắn ta là một đám cường giả Thánh tộc.

Lúc này đáy vực sâu bất chợt rung chuyển, khí tức ác ma cường đại càng ngày càng mạnh.

Trong sân, sắc mặt tất cả cường giả Thánh tộc nhất thời thay đổi.

Lúc này, Thánh Thiên lại nói: “Ta cho ngươi đi ra, ân oán đã từng có lập tức xóa bỏ!”

Ngay sau đó, ác ma bên dưới mỉm cười.

Thánh Thiên mặt không đổi sắc: “Thánh tộc ta không ngăn cản ngươi, thả ngươi ra!”

Người trong thiên hạ đều mặc kệ Thánh tộc, vì sao Thánh tộc phải quản người trong thiên hạ chứ?

Mọi người nhao nhao nhìn Thánh Thiên cách đó không xa, Thánh Thiên đột nhiên đi tới bên vực sâu, hắn ta nhìn xuống dưới: “Làm một cuộc giao dịch đi?”

Nói xong, vực sâu phía dưới đột nhiên rung chuyển ác liệt, rất nhanh một đạo hắc quang đã bay ra từ vực sâu, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một nam tử trung niên từ đi ra từ đạo hắc quang đó.

Xem ra từ khí tức này, bọn họ tuyệt đối không thể đối kháng ác ma này.

Thánh Thiên khẽ nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

Lúc này, phía dưới truyền đến một tiếng cười khẽ: “Giao dịch? Giao dịch gì?”

Làm sao bây giờ?

Hắn ta rất rõ Thánh tộc ngày nay căn bản không ngăn được ác ma này. Nếu không ngăn được, vậy thì không ngăn nữa. Về phần tổ huấn của tổ tiên ngày trước đã không còn thích hợp ở hiện tại nữa.

Ác ma!

Ác ma bên dưới trầm mặc.

Thánh Thiên nhìn chằm chằm nam tử trung niên, hắn ta đang muốn nói chuyện thì nam tử trung niên đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Ra rồi!”

Ác ma cười nói: “Ta cười ngươi dốt nát! Giao dịch với ta? Ngươi không đủ điều kiện!”

Nam tử trung niên để tóc dài xõa tung, toàn thân được bao bọc bởi khí đen, toát ra một luồng tà khí cực kỳ mạnh mẽ.

Thánh Thiên giận dữ gầm lên: “Triệu hoán tổ tiên!”

Trong sân, chúng cường giả Thánh tộc thay đổi sắc mặt!

Một chùm ánh sáng trắng đột nhiên bay vút lên bầu trời từ Thánh bảo.

Thánh Thiên trầm giọng nói: “Các hạ...”

Tộc trưởng đời đầu của Thánh tộc!

Nói xong, hắn ta tham lam hít sâu một hơi: “Lão tử hiện tại mới phát hiện ra chẳng có gì quan trọng bằng tự do!”

Trên không trung, Thánh Quân nhìn ác ma, nhẹ giọng nói: “Phục Ách, đã lâu không gặp!”

Ác ma nhìn Thánh Quân, cười nói: “Thánh Quân, đã lâu không gặp!”

Trong sân, vô số cường giả Thánh tộc nhao nhao quỳ xuống.

Lúc này, nam tử trung niên bất ngờ nắm tay phải, một luồng khí đen lập tức quấn quanh cổ Thánh Thiên như xích sắt, giọng nói của Thánh Thiên đột ngột dừng lại.

Ác ma nhìn cột sáng màu trắng, cười mà không nói.

Lúc này, chùm ánh sáng tản ra, một nam tử mặc cẩm bào xuất hiện trong mắt thế nhân.

Thánh Quân!

Nam tử trung niên nhìn Thánh Thiên, cười nói: “Thật yếu!”

Ầm ầm!

Bên trong, Thánh tộc có vô số người đồng thanh hô lớn.

“Triệu hoán tổ tiên!”

Phục Ách cười ha ha một tiếng: “Thánh Quân, sự tình luôn kỳ diệu như vậy, năm đó ngươi phong ấn ta nhưng ta không chết mà ngươi thì lại chết. Xem ra sống lâu mới là vương đạo. Đánh không chết ngươi, thì hành ngươi đến chết, ha ha!”

Thánh Quân nhìn thoáng qua Phục Ách sau đó quay đầu nhìn chân trời, trên mây có một nữ tử và một nam tử.

Chính là Tiểu Đạo và Diệp Huyền.

Phục Ách cũng nhìn Tiểu Đạo và Diệp Huyền. Khi thấy Tiểu Đạo, mắt hắn ta hơi nheo lại, tuy rằng lúc trước Thánh Quân cường đại, thế nhưng căn bản không thể nào phong ấn hắn ta, mà hắn ta sở dĩ bị phong ấn chính là vì nữ nhân này.

Ghét?

Phục Ách cười, sau đó khẽ thi lễ với Tiểu Đạo “Xin chào Tiểu Đạo cô nương!”

Tiểu Đạo nhìn Phục Ách: “Đi ra rồi à?”

Phục Ách gật đầu: “Vừa mới đi ra, đang chuẩn bị đi thăm Tiểu Đạo cô nương.”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Tìm ta báo thù sao?”

Phục Ách vội vàng lắc đầu: “Không không, năm đó là lỗi của ta, đã mạo phạm Tiểu Đạo cô nương, lần này đi ra là muốn xin lỗi ngươi. Năm đó vãn bối tuổi trẻ vô tri, kính xin Tiểu Đạo cô nương tha thứ.”

Mắt Diệp Huyền lộ ra chút kinh ngạc.

“Ác ma chi dực?”

Nói xong, lòng bàn tay hắn ta mở ra, một đôi cánh màu đen đột nhiên xuất hiện trong đó

Phục Ách cười nói: “Diệp Huyền tiểu hữu, ta thấy nhục thân của ngươi cực kỳ cường đại, ta có một vật vừa vặn thích hợp với ngươi!”

Diệp Huyền nhìn Phục Ách: “Diệp Huyền!”

Nói xong nàng nhìn Thánh Quân: “Thánh tộc ngươi không ngăn cản được.”

Thánh Quân hơi trầm ngâm sau đó sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, người này không thể tin được.”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn ngăn cản hắn ta...”

Nói tiếp, nàng chỉ vào Diệp Huyền bên cạnh: “Trừ phi có hắn tương trợ!”

Diệp Huyền?

Trong sân, mọi người nhao nhao nhìn hắn. Phục Ách cũng nhìn hắn.

Thánh quân nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, Phục Ách là ác ma, thủ đoạn làm việc cực kỳ tàn nhẫn, nếu hắn ta xuất thế, thế gian này không biết bao nhiêu người sẽ bị hại chết. Vì thiên hạ thương sinh, vì thế gian sinh linh, kính xin tiểu hữu ra tay tương trợ!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này Phục Ách đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn ta chắp tay với đối phương: “Tiểu hữu, xưng hô như thế nào?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Hy vọng ngươi thực sự muốn như vậy!”

Phục Ách do dự một chút sau đó nói: “Khiêm tốn làm việc, khiêm tốn làm người.”

Tiểu Đạo lại nói: “Kế tiếp có kế hoạch gì?”

Phục Ách vội vàng gật đầu: “Biết sai rồi!”

Tiểu Đạo nhìn Phục Ách: “Biết sai rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận