Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1566: Dụ địch

Người tốt?

Trương Văn Tú chớp mắt: “Phu tử, ngươi chắc chắn đầu mình vẫn bình thường đó chứ?”

Nữ phu tử liếc nhìn Trương Văn Tú, nàng không đáp lời.

Tàn Nữ ở bên cạnh do dự một lát rồi cũng đứng sang bên cạnh Diệp Linh.

Trương Văn Tú nhún vai, sau đó nàng nhìn về phía Trần Độc Cô: “Trông ngươi có vẻ là một người thông minh, hay là ngươi đoán xem Diệp Huyền đi làm gì đi?”

Thực ra nàng cũng không biết!

Nàng chỉ biết tên đó nhiều ý đồ lắm!

Lần này hắn đột nhiên rời đi, chắc chắn là lại định giở trò gì đây.

Tàn Nữ gật đầu: “Hôm đó trước thanh kiếm ấy, chỉ có hắn là đứng ra. Một thiếu niên như thế sao có thể là một người tham sống sợ chết, ta chống đỡ nửa canh giờ giúp hắn thì có hề gì chứ?”

Dứt lời, ba tên hoạt tử nhân bèn ra tay. Mà lúc này, Trần Độc Cô đột nhiên nói: “Gượm đã!”

Tàn Nữ do dự một lát rồi đứng sang bên cạnh Diệp Huyền.

Ở phía xa, Nguyên Thiên đột nhiên nói: “Giết!”

Mặc dù nàng không có ấn tượng gì về Diệp Huyền nhưng trong mắt nàng, Diệp Huyền không phải một tên tham sống sợ chết.

Nguyên Thiên chau mày nói: “Ý ngươi là sao?”

Có cần phải rời đi mới lúc lâm trận không?

Nguyên Thiên nhìn Trần Độc Cô rồi nói: “Độc Cô huynh, ngươi có ý gì?”

Hơn nữa, Diệp Linh vẫn còn ở đây, ai chẳng biết cái tên đó coi Diệp Linh như sinh mạng của mình, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn?

Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Trương Văn Tú lắc đầu: “Ta chỉ có thể nói là cái tên này xấu xa lắm thôi!”

Nghe vậy, Nguyên Thiên cũng tái mặt, lập tức gào lên: “Tới Vạn Duy thư viện!”

Trương Văn Tú nhìn Tàn Nữ và hỏi: “Ngươi cũng tin hắn ư?”

Hắn ta vừa dứt lời đã lập tức biến mất cùng các cường giả của Phệ Linh tông.

Trần Độc Cô nói: “Diệp Huyền không phải một tên tham sống sợ chết đâu, hắn để mọi người ở lại đây là biết các nàng sẽ không gặp nguy hiểm, tại sao hắn lại quả quyết như vậy?”

Hình như Trần Độc Cô nhớ tới điều gì đó, hắn ta bèn trợn mắt nói: “Hắn định đi mở thư ốc đấy!”

Thế nhưng hắn thì lại phải đương đầu với nguy hiểm!

Các nàng không ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy!

Nguy hiểm!

Khoảnh khắc ấy, không một ai quan tâm đến mấy người nữ phu tử nữa!

Khoảnh khắc ấy, mục tiêu của tất cả mọi người đều là Diệp Huyền!

Trần Độc Cô cũng đưa người của Vô Địch tông biến mất!

Kho bảo vật mà tiên tri để lại, không một ai là không động lòng trước nó!

Vạn Duy thư ốc!

Không chỉ có Vô Địch tông và Phệ Linh tộc, mà cả Thái Cổ tộc cũng như Tà Linh tộc và cả cường giả của Võ quốc cũng đuổi tới Vạn Duy thư viện.

Các nàng cũng sững sờ.

Cực kì nguy hiểm!

Tốc độ của Diệp Linh nhanh vô cùng, nàng như xé rách không gian, chạy thẳng về hướng Vạn Duy thư viện!

Nữ phu tử và hai người còn lại cũng vội vã chạy theo!

Diệp Huyền để các nàng ở lại đây, ý đồ thực sự là muốn cứu bọn họ. Bởi lẽ hắn biết, một khi Phệ Linh tộc biết ý đồ thực sự của hắn thì bọn họ và Vô Địch tông sẽ không quan tâm đến các nàng nữa. Như vậy thì các nàng sẽ được an toàn!

Nàng biết, một khi Diệp Huyền tới thư ốc thì không chỉ Vô Địch tông và Phệ Linh tộc nhắm vào hắn mà còn cả ba cấm khu cũng sẽ ra tay.

Lúc này nàng đang rất sợ!

Diệp Linh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Ở phía chân trời xa xa, nàng đã tăng tốc độ lên đến cực điểm.



Vạn Duy thư viện.

Sau khi trở về Vạn Duy thư viện, Diệp Huyền bèn tới trước Vạn Duy thư ốc. Ở đó có một lão giả đang ngồi.

Hắn từng gặp người này!

Diệp Huyền nhìn lão giả: “Đưa thư ốc cho ta!”

Lão giả nhìn hắn mà không đáp lời!

Diệp Huyền lắc đầu: “Tiền bối, ta không có thời gian để giải thích với ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi một câu rằng nếu không đưa thư ốc cho ta thì Vạn Duy thư viện sẽ bị hủy diệt!”

Lão giả vẫn trầm mặc.

Diệp Huyền chau mày, hắn đang định hành động thì lão giả bỗng đứng dậy: “Ngươi mang đi đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn đứng tránh qua một bên. Lúc này, một tòa thư ốc nho nhỏ bay lên, nó được làm từ gỗ bình thường, rất nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay.

Lão giả bỗng nhiên nói: “Bên trong thư ốc có không gian, ngươi có thể dùng tiểu tháp để tiến vào.”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi định tiến vào đó sao?”

Vào đó ư?

Diệp Huyền lắc đầu.

Ở một nơi khác, Diệp Linh đang đuổi theo bỗng khựng người.

Bảo vật bên trong đó có thể khiến hắn lập tức trở nên vô địch ư?

Không thể nào!

Chúng không những không thể khiến hắn trở nên vô địch mà còn khiến hắn trở thành cái đích mà mọi người nhìn chằm chằm vào.

Lúc ấy, hắn sẽ liên lụy đến cả Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông!

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn cất Vạn Duy thư ốc đi rồi biến mất.

Lão giả trầm mặc không lên tiếng.

Sau khi Diệp Huyền cầm Vạn Duy thư ốc rời đi, hắn hóa thành một đường kiếm quang rồi biến mất ở cuối đường chân trời. Hắn không hề che giấu hành tung, cứ quang minh chính đại mà đi!

Hắn muốn tất cả mọi người đều biết hành tung của hắn!

Ở phía chân trời xa xa, giọng nói của Diệp Huyền bỗng vang lên: “Linh Nhi, đời này ca chưa từng cầu xin ai, hôm nay ta cầu xin ngươi dù thế nào cũng đừng tới tìm ra, cứ sống thật tốt, đợi ta trở về!”

Hắn biết, dù có vào thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận