Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1426: Còn mạnh hơn chủ nhân của ngươi

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: "Ngươi sẳn sàng nói lý với người yếu hơn ngươi sao?"

Mình?

Diệp Huyền cười nói: "Người không khinh ta, ta không khinh người, nếu người khinh ta, ta tất giết người!"

Liên Thiển nói khẽ: "Thế là đủ rồi."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Liên Thiển cô nương, ta cảm thấy chủ nhân ngươi có thể muốn thay đổi thế giới!"

Liên Thiển cười nói: "Hắn ta không phải muốn mà là đã làm như vậy. Cho nên, hắn ta tạo dựng Vạn Duy thư viện, đáng tiếc là sau khi hắn ta biến mất, bây giờ Vạn Duy thư viện đã chậm rãi biến chất."

Diệp Huyền gật đầu, đang tính nói chuyện thì lúc này, Liên Vạn Lý đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Ngươi nhìn phía trước."

Diệp Huyền và Liên Vạn Lý đi đến trước cửa đá, hắn đang định xuất thủ nhưng hình như nghĩ đến gì đó lại hơi thi lễ, sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái.

Diệp Huyền đang định ra tay nhưng lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: "Muốn chết phải không?"

Diệp Huyền nói khẽ: "Tới rồi sao?"

Đám cỏ dại bị kiếm quang chém bay, mà sau cỏ dại là một cửa đá vẽ đầy phù văn.

Liên Thiển trầm giọng nói: "Qua đó!"

Diệp Huyền ngượng ngập cười: "Vậy mời Liên Thiển cô nương xuất thủ!"

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt bọn họ không xa là một loạt cổ thụ, hàng cổ thụ này trực tiếp chặn đường đi của bọn họ.

Diệp Huyền có chút không hiểu: "Liên Thiển cô nương ý gì?"

Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng nhấn tay một cái, một sợi kiếm quang phá không mà đi, nơi xa, loạt cổ thụ đó trực tiếp bị hắn chém đổ, mà sau cổ thụ là cỏ dại trải rộng, sau cỏ dại, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa đá.

Diệp Huyền nhíu mày: "Liên Thiển cô nương, đây là?"

Soạt!

Liên Thiển nhìn về phía Diệp Huyền: "Đi thôi!"

Liên Thiển nói: "Đến rồi!"

Nói xong, nàng hóa thành một đạo bạch quang biến mất.

Liên Thiển nói: "Đây là năm đó ta mượn nhờ sức mạnh của chủ nhân hạ phong ấn, nếu ngươi cường công, sức mạnh sẽ bắn ngược, trực tiếp nổ chết ngươi!"

Lúc này, Liên Thiển đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nàng nhìn thoáng qua hắn, sau đó nhìn về phía cửa đá rồi xòe lòng bàn tay ra, trong miệng đọc một vài thuật ngữ Diệp Huyền nghe không hiểu, chỉ chốc lát, cửa đá nơi xa đột nhiên trở nên mờ đi, ước chừng qua mười mấy lần hít thở, cửa đá biến mất.

Liên Thiển nói: "Kiếm linh! Năm đó nơi này có một thanh kiếm, là kiếm của kiếm tu mù, kiếm linh đó vẫn luôn thủ hộ nơi này. Năm đó chủ nhân vốn muốn dẫn nó rời đi thế nhưng nó không đồng ý. Ngươi phải cẩn thận chút, kiếm linh này cực kỳ mạnh mẽ, không thể coi thường!"

Nguyệt Quang thạch trực tiếp nổ bể ra!

Một luồng sức mạnh to lớn lập tức đánh Diệp Huyền bay ra bên ngoài sơn động, ngoài hắn ra thì còn có Liên Vạn Lý cũng bị chấn bay ra ngoài!

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một viên Nguyệt Quang thạch bay ra ngoài, nhưng vào lúc này, một sợi kiếm quang đột nhiên chém vào Nguyệt Quang thạch.

Liên Thiển quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: "Đi thôi!"

Diệp Huyền gật đầu, dẫn Liên Vạn Lý đi vào bên trong cửa đá, sau khi đi vào cửa đá, bên trong tối đen như mực, hơn nữa còn cảm thấy ngột ngạt!

Ra khỏi sơn động, tầm mắt lập tức trống trải, trước mặt bọn họ là một thác nước nhỏ, dưới thác nước là một hồ nước, mà xung quanh là một biển hoa.

Diệp Huyền nhìn về phía nơi xa, ở đó có một cửa ra, từ cửa ra này, hắn thấy được một thác nước.

Nói xong, nàng dẫn hắn và Liên Vạn Lý đi vào trong sơn động, trong sơn động vẫn là một màu đen kịt, nhưng sau khi đi ước chừng một khắc đồng hồ, ba người nghe được tiếng suối nước róc rách.

Ầm!

Bên ngoài sơn động, Diệp Huyền nhíu mày, thanh kiếm này mạnh như thế?

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền đang định xuất thủ nhưng lúc này, Liên Thiển đột nhiên xuất hiện trước cửa hang, nàng nhìn về phía trong sơn động: "Còn nhớ ta không?”

Lúc này, trong sơn động phát ra tiếng kiếm minh rất nhỏ.

Diệp Huyền nhíu mày: "Đây là?"

Ầm!

Diệp Huyền giơ kiếm chặn lại.

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đi vào chỗ sâu trong sơn động, nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trước mặt hắn phá không chém đến!

Diệp Huyền nhìn về phía dưới thác nước, bên trên hồ nước, một nam tử trung niên hai mắt che vải đen ngồi xếp bằng, nam tử trung niên ăn mặc rất mộc mạc, chỉ là áo vải đơn giản, nhìn từ bề ngoài, trông bình thường không có gì lạ, không khác gì người thường.

Lúc này, Diệp Huyền và Liên Vạn Lý đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa phía bên phải, trong bụi hoa, một nữ tử mặc váy vải đi ra, trong tay nữ tử cầm một bó hoa, trên người mang theo một luồng khí tức kinh người.

Kiếm linh!

Sau khi nữ tử này ra ngoài, nàng nhìn thoáng qua Liên Thiển: "Đã lâu không gặp!"

Liên Thiển gật đầu: "Đúng là đã lâu."

Nữ tử đi đến bên cạnh hồ nước, để bó hoa trong tay vào trong hồ, sau đó nói khẽ: "Chủ nhân ngươi đâu?"

Liên Thiển lắc đầu: "Biến mất rồi."

Nữ tử cau mày lại, nàng nhìn về phía Liên Thiển: "Trên đời này, không ai có thể giết hắn ta!"

Liên Thiển nói khẽ: "Hắn ta biến mất. Cũng không phải là bị người giết chết! Về phần đi nơi nào thì ta cũng không biết, giống như bốc hơi khỏi nhân gian!"

Nữ tử trầm mặc một lát, sau đó nói: "Hắn ta là một người vô cùng ghê gớm."

Liên Thiển cười nói: "Chủ nhân ngươi cũng rất lợi hại!"

Nữ tử nhìn về phía nam tử trung niên giữa hồ nước nơi xa, nói khẽ: "Ở thời đại của chủ nhân, sau khi chủ nhân thành danh, chưa từng bại một lần! Thế nhưng nếu so với chủ nhân ngươi thì vẫn kém hơn, chủ nhân ngươi là người mạnh nhất ta từng thấy."

Liên Thiển lắc đầu: "Đã từng là!"

Nữ tử quay đầu nhìn về phía Liên Thiển: "Có ý gì?"

Liên Thiển nói khẽ: "Ta gặp được một nữ nhân rất mạnh mẽ ở Tứ Duy vũ trụ, mạnh đến vô lý!"

Nữ tử nhíu mày: "Còn mạnh hơn chủ nhân ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận