Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3719. Vạn Kiếm Quy Tông?



Chương 3719. Vạn Kiếm Quy Tông?




Vô địch?
Nghe được lời của Diệp Huyền, đám cường giả Ngũ Duy vũ trụ trong điện đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Nửa canh giờ sau, mọi người rời đi, trong điện bấy giờ chỉ còn lại Quan Âm và A Mục.
Diệp Huyền xòe tay ra, hai chiếc nạp giới bay đến trước mặt hai người bọn họ.
Hai nữ tử nhìn hắn nhưng không có một ai nhận hai chiếc nạp giới kia cả.
Diệp Huyền nói: “Bây giờ cảnh giới cao nhất trong vũ trụ mà ta đã tiếp xúc được đến là Vô cảnh, cũng chính là không có cảnh giới chân chính! Bên trong chiếc nạp giới này có rất nhiều truyền thừa và cũng có cả truyền thừa của Vô cảnh, còn có tài nguyên đủ cho các ngươi tu luyện đến Vô cảnh nữa đấy.”
Nói xong, hắn mỉm cười: “Tiếp theo đây, các ngươi có thể từ từ buông quyền lợi trong tay, đương nhiên, phải giao mấy quyền lợi này cho người mà các ngươi đáng để tin tưởng.”
Hai nữ tử trầm mặc.
Diệp Huyền cười hỏi: “Sao thế?”
Quan Âm cười đáp: “Chúng ta sẽ chăm chỉ tu luyện, có điều, chúng ta rất thích nơi này, không muốn rời đi đâu!”
A Mục cũng gật nhẹ đầu: “Ở đây có tộc nhân của ta, ta cũng không muốn rời đi!”
Diệp Huyền gật đầu.
Quan Âm im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi: “Còn trở về nữa không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Chắc chắn rồi!”
Thanh Châu và Ngũ Duy vũ trụ đều là những nơi mà hắn sẽ không quên!
Quan Âm cười nói: “Nơi này đợi ngươi trở về bất cứ lúc nào! Còn nữa, Ngũ Duy minh chủ sẽ luôn luôn là người! Ngươi cũng đừng quên, ngoại trừ ngươi ra thì không còn ai có thể khiến mọi người chịu phục!”
Giống như Quan Âm đã nói, bây giờ chủng tộc ở Ngũ Duy vũ trụ quá nhiều! Nếu không có một vị siêu cường giả tọa trấn thì Ngũ Duy vũ trụ sẽ loạn!
Mà Diệp Huyền lại vừa vặn phù hợp vì hắn đã từng cứu vớt toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ!
Diệp Huyền cười bảo: “Ta sẽ không từ chối chức minh chủ này, nhưng quản lý Ngũ Duy vũ trụ vẫn còn cần đến các ngươi đấy!”
Quan Âm lườm hắn: “Biết ngay ngươi sẽ nói như thế mà!”
Diệp Huyền cười ha ha.
Một lúc sau, hắn lại lên tiếng: “Nói hai chuyện chính thôi nào, chuyện đầu tiên, các ngươi cần phải nhìn xa hơn một chút...”
Nói xong, hắn kể lại chuyện của Thiên Tông tại Thanh Châu cho bọn họ nghe.
Sau khi Diệp Huyền kể xong, sắc mặt của Quan Âm và A Mục đều lạnh lùng hẳn đi.
Quan Âm trầm giọng nói: “Ngươi yên tâm, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện đó nữa đâu!”
Diệp Huyền gật đầu: “Chuyện thứ hai chính là chuyện vừa mới xảy ra, ta phát hiện giữa các chủng tộc vẫn có sự đối địch, đặc biệt là Vu tộc...”
Nói rồi, hắn nhìn về phía A Mục: “A Mục, ngươi phải ràng buộc người của Vu tộc một chút!”
A Mục gật đầu: “Ta sẽ!”
Diệp Huyền nở nụ cười: “Những chuyện cần dặn đều đã dặn xong cả rồi, ta phải đi đây!”
Hai nữ tử vội vàng đứng dậy, A Mục hơi chần chừ một lúc sau đó hỏi: “Không ở thêm mấy ngày sao?”
Diệp Huyền cười đáp: “Con đường tương lai vẫn còn rất dài, ta nhất định phải phải bước thật nhanh!”
Trước đây, hắn cho rằng Vô cảnh đã là gần với Thanh Nhi rồi, cảm thấy mình cũng sắp đuổi kịp bước chân của đối phương, nhưng sự thật tàn khốc đã nói cho hắn biết Vô cảnh ở trước mặt Thanh Nhi vẫn chỉ là một đệ đệ mà thôi!
Con đường mà mình phải đi còn dài lắm!
Một lúc sau, Diệp Huyền rời đi!
A Mục nhìn bóng lưng đã biến mất ở đằng xa của hắn, không biết đang nghĩ gì.
Quan Âm cười bảo: “Hắn vẫn sẽ về nữa mà!”
A Mục gật nhẹ đầu: “Ta biết, chỉ là không biết một chuyến đi này của hắn phải đến bao lâu nữa mới trở về.”
Quan Âm cười nói: “Ta cảm thấy sau này hắn sẽ về thương xuyên lắm.”
A Mục nhìn về phía nàng: “Tại sao?”
Quan Âm cười đáp: “Vì ta có thể cảm giác được hắn có cảm tình với ngươi!”
A Mục lắc đầu: “Vớ vẩn thật.”
Quan Âm cười ha ha: “Bản thân ngươi không cảm giác được hay sao?”
A Mục không nói gì hết.
Quan Âm lại nói tiếp: “Chỗ này có người mà hắn lo nghĩa, rồi hắn chắc chắn sẽ quay về thôi! Cứ đợi đi!”
A Mục quay đầu nhìn về phía chân trời bên ngoài điện, một lúc sau, trên gương mặt nàng hiện ra một nụ cười.
...
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Huyền không trực tiếp rời khỏi Ngũ Duy vũ trụ mà tới một khoảnh sân nhỏ.
Trong mảnh sân này có một nữ tử ngồi đó!
Diệp Tri Mệnh!
Trông thấy Diệp Huyền, Diệp Tri Mệnh mỉm cười: “Tới đây làm gì thế?”
Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng, cười đáp: “Tới thăm bạn cũ ấy mà!”
Nghe vậy, khóe môi của Diệp Tri Mệnh hơi nhếch lên.
Diệp Huyền ngồi xuống trước mặt nàng: “Gần đây thế nào rồi?”
Diệp Tri Mệnh cười nói: “Ngày nào cũng nghiên cứu Đạo Kinh, bây giờ đã sắp bị ta nhìn thấu triệt hết cả rồi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Có hứng thú nghiên cứu thứ gì khác không?”
Diệp Tri Mệnh cười bảo: “Đưa ta xem đã!”
Diệp Huyền xòe tay ra, một sợi bạch quang nhập thẳng vào mi gian của Diệp Tri Mệnh, một lúc sau, nụ cười trên gương mặt nàng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghi ngờ.
Thật lâu sau, Diệp Tri Mệnh mới nhìn về phía Diệp Huyền: “Lợi hại!”
Diệp Huyền lấy một chiếc nạp giới ra đặt trước mặt nàng: “Thứ trong này đủ cho ngươi tu luyện rất lâu, cứ từ từ tu luyện cho tốt, hy vọng lúc gặp lại thì ngươi đã đạt đến Vô cảnh rồi!”
Nói xong, hắn đứng dậy định rời đi.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyền hơi sững sờ sau đó cười nói: “Tại sao cái gì?”
Diệp Tri Mệnh giơ nạp giới trong tay lên: “Tại sao lại cho ta mấy thứ này?”
Diệp Huyền cười đáp: “Lúc trước, chúng ta đã phải nương tựa vào nhau rất lâu, không phải ngươi đã quên rồi đấy chứ?”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Diệp Huyền cười bảo: “Tri Mệnh, ngày sau gặp lại nhé.”
Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở tận cùng chân trời.
Diệp Tri Mệnh nhìn đạo kiếm quang phía chân trời xa xăm kia, thật lâu vẫn không nói gì.
Hết chương 3719.



Bạn cần đăng nhập để bình luận