Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3504. Mời ngươi đi tìm cha ta! (2)



Chương 3504. Mời ngươi đi tìm cha ta! (2)




Nói đoạn, nàng bèn lùi lại ngàn trượng, sau đó khẽ phất tay phải. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh nàng và Diệp Huyền bèn xếp chồng lên nhau. Cùng lúc đó, nàng lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi.
Mị Ly nói: “Xếp chồng thời không, xét trên một góc độ nào đó thì đây là tốc độ nhanh nhất hiện giờ!”
Diệp Huyền trầm mặc, lúc này ý nghĩ của hắn là, nếu như phi kiếm của hắn cũng bay đi theo cách này…
Mị Ly mỉm cười: “Hình như ngươi thấy hứng thú thì phải!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Giao dịch đi, ngươi thấy được không?”
Mị Ly gật đầu: “Ngươi nói đi xem nào!”
Diệp Huyền nói: “Ta có thể cho ngươi nghiên cứu kiếm của ta, đổi lại ngươi phải đi theo ta ba tháng. Trong ba tháng này, ngươi phải bảo vệ ta, không những thế còn phải dạy ta!”
Mị Ly khẽ cười: “Dựa vào đâu chứ?”
Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Bản thể của ngươi có thể tiến vào trùng thứ mấy của thời không?”
Mị Ly nói: “Đệ lục trùng!”
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn tiến vào đệ thất trùng thời không.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nụ cười trên gương mặt Mị Ly bèn tắt ngúm. Một lát sau, nàng nhìn Diệp Huyền: “Cực hạn của thanh kiếm này là đệ thất trùng sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đoán xem?”
Mị Ly nhìn chằm chằm Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn: “Giao dịch mà ngươi nói ấy, thành giao!”
Nói đoạn, nàng đưa tay ra, ý muốn lấy kiếm.
Diệp Huyền lại cất Thanh Huyền Kiếm đi: “Ngươi phải dạy ta xếp chồng thời không kiểu gì đã!”
Mị Ly nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười: “Có vấn đề gì sao?”
Mị Ly khẽ cười: “Không có vấn đề gì hết!”
Diệp Huyền gật đầu: “Xưng hô với cô nương thế nào nhỉ?”
Mị Ly đáp: “Mị Ly!”
Diệp Huyền nói: “Mị Ly cô nương, chúng ta vào tiểu tháp rồi từ từ nghiên cứu nhé.”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Mị Ly vào tiểu tháp. Sau khi vào tiểu tháp, sắc mặt Mị Ly lập tức trở nên nghiêm nghị: “Thời không trong cái tháp này của ngươi…”
Nói đến đây, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Mười năm trong này bằng một năm bên ngoài!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng mà thầm thấy kinh ngạc. Nữ nhân này cũng có mắt nhìn đấy chứ!
Mị Ly nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi không đơn giản nhỉ! Ngươi có biết trong này độc lập với thời không bên ngoài không, không những thế, đối phương còn có thể nghịch chuyển thời không trong cái tháp này. Mà đây chưa phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là đối phương còn khiến thế giới trong này có liên hệ nhất định với thế giới bên ngoài…”
Nói đến đây, nàng trầm mặc một hồi rồi bảo: “Thời không chi đạo ẩn chứa trong này đã vượt ngoài nhận thức của ta, ta không thể giải thích được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, ngươi đừng thấy ngạc nhiên quá như vậy!”
Mị Ly nhíu mày: “Chuyện nhỏ ư? Diệp công tử, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không? Kể cả Hoan tộc đã đạt đến văn minh cấp sáu kia chưa chắc đã làm được vậy đâu!”
Hoan tộc!
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi biết Hoan tộc?”
Mị Ly nhìn hắn: “Ngươi cũng biết Hoan tộc?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đương nhiên!”
Mị Ly nhìn chằm chằm vào hắn: “Không biết Diệp công tử và Hoan tộc có quan hệ gì!”
Diệp Huyền chớp mắt, đoạn hỏi: “Chuyện này… ngươi muốn biết thật à?”
Mị Ly gật đầu: “Tò mò!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thực không dám giấu, Hoan tộc là một chủng tộc thuộc Dương gia chúng ta!”
Phải chém gió thật ghê gớm vào, dù sao thì chém gió cũng đâu mất thuế!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, khóe miệng Mị Ly giật giật: “Diệp công tử, ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Cực kì chắc chắn!”
Mị Ly trầm mặc: “Ngươi biết Hoan tộc đáng sợ đến mức nào không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Rất đáng sợ hả?”
Mị Ly khẽ mỉm cười: “Theo như ta được biết thì trong Hoan tộc có cả một trăm ba mươi sáu chủng tộc phụ thuộc, mà trong một trăm ba mươi sáu chủng tộc này thấp nhất đã đạt văn minh cấp năm. Không những thế, Hoan tộc còn nắm giữ mười chín vũ trụ siêu cấp, thế lực trải rộng đến mức không thể tưởng tượng được. Mà bọn họ cũng tự xưng là đệ nhất tộc khắp chư thiên vũ trụ, thế mà Diệp công tử nói bọn họ là chủng tộc phụ thuộc Dương gia các ngươi?”
Diệp Huyền hơi toát mồ hôi, mẹ kiếp chém gió quá đà rồi!
Có điều hiện giờ hắn cũng chỉ đành đâm lao theo leo, tiếp tục chém gió!
Diệp Huyền cười ha ha: “Mị Ly cô nương, thế ngươi có biết Dương gia chúng ta lợi hại như nào không?”
Mị Ly nhìn hắn: “Dương gia? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta chưa bao giờ nghe đến Dương gia cả!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, cha hắn cũng khiêm tốn thật đấy!
Mị Ly cười nói: “Diệp công tử có thể nói về Dương tộc gì đó được không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta là tộc trưởng của Dương tộc, à không cha ta mới là tộc trưởng, ta là thiếu tộc trưởng thôi. Ngươi có biết cha ta không? Đó là một nam nhân thích mặc thanh sam trường bào!”
Mị Ly lắc đầu: “Chưa từng nghe đến!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Mị Ly cô nương có cấp bậc thấp lắm!”
Mị Ly: “…”
Diệp Huyền lại nói: “Dù sao thì chỉ cần ta không chết, Dương tộc chúng ta sẽ vô địch. À không, chỉ cần cha ta không chết thì Dương tộc sẽ vô địch. Nếu như không phục thì cứ tới tìm cha ta, lúc nào cũng được!”
Thanh sam nam tử: “…”
Tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ngươi đỉnh thật đấy! Ngươi cứ chém gió, có chuyện gì chủ nhân lại là người chịu…”
Hết chương 3504.



Bạn cần đăng nhập để bình luận