Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 723: Ta Đã Chuẩn Bị Trà

Lúc này, Bạch tiên sinh cùng A Quỷ cũng tới.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Bạch tiên sinh nói khẽ:

- Nàng tức giận!

A Quỷ khẽ gật:

- Cướp người ngay trước mặt nàng, đám dị vực này điên rồi sao?

Bạch tiên sinh lắc đầu:

- Sợ là không đơn giản như vậy!

Nói tới đây, hắn như nghĩ tới điều gì, đột nhiên biến sắc:

Có điều, bốn phía không một bóng người.

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Huyền lập tức sửng sốt, kinh ngạc:



Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay người, không gian trước mặt rung lên, lập tức lại nứt ra, một nữ tử xuất hiện!

- Ta đi dị vực, ngươi trở về mở đại trận!

- Hóa ra, mục tiêu của các ngươi là ta!

- Không tốt, đây là cái bẫy, mục tiêu của bọn hắn là cung chủ!

- Ngươi…

A Quỷ nghe lệnh, quay người biến mất.

Thanh âm vừa hạ, người đã biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, một thanh âm từ xa truyền tới:

Diệp Huyền nhíu mày, đối phương muốn làm gì?

- Vị Ương cung chủ, dị vực ta cũng không muốn đối địch với Vị Ương Tinh vực ngươi. Chỉ cần cung chủ đem Diệp Huyền này giao cho chúng ta, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt không bước vào Vị Ương Tinh vực nửa bước.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm thấy bản thân đã dừng lại, nhìn qua bốn phía, hắn đang đứng trên một tế đàn, bốn phía có bốn cây trụ lớn, trên trụ vẽ Yêu thú thần bí, đám Yêu thú này có diện mạo dữ tợn, ánh mắt lộ hung quang, tựa như muốn phệ người.

Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn lão giả:

Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nhìn qua bốn phía, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh:

Lúc này, một hư ảnh lão giả xuất hiện trong một cây trụ lớn, lão giả nhìn xuống Vị Ương Thiên:

Vị Ương Thiên băng lãnh:

Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện, nam tử trung niên mỉm cười:

Vị Ương Thiên gật đầu:

Nói xong, nàng nhìn qua bốn phía:

Tế đàn rung lên kịch liệt, chấn tới mức Diệp Huyền thấy ông ông, đại não kéo chút nổ bạo.

- Nếu không có Ma Kha tộc ủng hộ, đám dị vực các ngươi dám đem ta dẫn tới đây?

- Vị Ương cung chủ, chúng ta đều biết thực lực của ngươi, bởi vậy, chúng ta nào dám chuẩn bị sơ sài…

Nhìn thấy cảnh này, Vị Ương Thiên khẽ cau mày, Mạc Vưu ở trên đột nhiên cười:

Mà tế đàn lại không có chút việc gì!

- Từ khi nào mà cường giả Ma Kha tộc biến thành rùa đen rụt đầu cả rồi?

- Vậy để ta xem thực lực ngươi thế nào.

Thanh âm vừa dứt, nàng đột nhiên giẫm nhẹ nhân phải.

Oanh!

- Vị Ương cung chủ, đã lâu không gặp.

- Vị Ương cung chủ, mưu trí cũng là một loại thực lực, không phải sao?

Nam tử trung niên tên Mạc Vưu cười nói:

- Mạc Vưu, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn thích mấy trò xiếc này sao?

Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

- Bớt nói nhảm!

Thanh âm vừa dứt, nàng đã cách không đánh tới một quyền.

Oanh!

Không gian quanh Mạc Vưu lập tức nổ tung, cùng lúc đó, nháy mắt Mạc Vưu đã nháy mắt mui sau mấy trăm trượng.

Mà khi Vị Ương Thiên muốn tiếp tục xuất thủ, lão già trên cột đột nhiên giẫm chân phải:

- Khai trận!

Thanh âm vừa hạ, cột trụ đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trong tay lão bao phủ ra, lực lượng như thủy triều chấn lên quang mạc.

Ầm ầm!

- Hóa ra, mục tiêu của các ngươi là Táng Thiên trường thành.

Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Xem ra cung chủ thực sự để ý tới người này, thậm chí còn thu lực lại. Có điều cung chủ có chỗ không biết, cường giả Ma Kha tộc ta đã chạy tới Táng Thiên trường thành, cung chủ ở đây thêm một khắc, người ở Táng Thiên trường thành sẽ chết nhiều thêm một phần. Đến cùng nên bảo vệ Táng Thiên trường thành và Vị Ương Tinh vực, hay là bảo vệ Diệp Huyền này, tất cả quyền quyết định trong tay cung chủ.

Bên ngoài, Mạc Vưu đột nhiên nói:

Vị Ương Thiên nhíu mày, nàng hơi thu chút lực.

Có điều, Diệp Huyền sau lưng nàng cũng liên tục phun máu!

- Không có chỗ lui!

Vị Ương Thiên nhíu mày, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, thoáng cái, tay phải nàng đưa về trước, không gian đột nhiên oanh một tiếng nổ bạo!

Oanh!

Giờ khắc này, Diệp Huyền như thấy thiên địa muốn vỡ tan!

Một chưởng này của Vị Ương Thiên đánh ra, từng tiếng kêu thảm nối liên không dứt, đặc biệt là đám Yêu thú xông lên trước nhất, trực tiếp hóa thành tro tàn, mà đám Yêu thú còn lại cũng dồn dập ngã xuống đất.

Thế nhưng, đám Yêu thú từ trên bốn cây trụ như vô cùng vô tận, liên tục không ngừng nhào xuống, sau đó đánh tới Vị Ương Thiên.

Nhìn thấy cảnh này, Vị Ương Thiên hơi nhíu mày, chân phải giẫm nhẹ.

Oanh!

Tế đàn rung lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số vết rạn xuất hiện.

Diệp Huyền vội cười khổi:

Lui!

- Lui!

Lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

Bên dưới, Diệp Huyền cảm nhận được sắc trời tối ầm lại!

Kịch chiến bắt đầu, cùng lúc đó, quang mạc ầm ầm vỡ tan, bốn cây trụ đột nhiên rung lên, đám Yêu thú vẽ trên trụ đột nhiên sống lại, sau đó ầm ầm nhào xuống chỗ Vị Ương Thiên, trong lúc nhất thời, quần ma loạn vũ!

Mạc Vưu cười nói:

- Đương nhiên! Có cung chủ trấn thủ, Ma Kha tộc ta muốn đánh hạ Táng Thiên trường thành, nhất định phải trả một cái giá cực lớn! Bởi vậy, chỉ có thể dùng cách này để mời cung chủ tới đây, chỉ cần Táng Thiên trường thành vỡ, đại quân Ma Kha tộc ta có thể tiền vào Vị Ương Tinh vực.

Vị Ương Thiên khẽ gật:

- Ý tưởng không tồi!

Nghe vậy, Mạc Vưu hơi nheo mắt, cười nói:

- Cung chủ, ngài muốn giữ Táng Thiên trường thành, hay là giữ Diệp Huyền này, mời ngài quyết định!

Vị Ương Thiên chậm rãi nhắm hai mắt, tay phải xiết chặt, không biết đang nghĩ gì.

Sau lưng nàng, Diệp Huyền cũng yên lặng.

Bên ngoài, khóe miệng Mạc Vưu nở nụ cười ẩn ý, tựa như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay.

Không gian như ngưng kết!

Vô số Yêu thú trên tế đàn cũng ngừng lại, chúng nó tham lam nhìn Vị Ương Thiên cùng Diệp Huyền tùy thời chuẩn bị nhào tới.

Vị Ương Thiên đứng chính giữa tế đàn, hai mắt khép hờ, không biết đang nghĩ gì.

Mà Diệp Huyền đứng sau lưng Vị Ương Thiên.

Một hồi sau, thấy Vị Ương Thiên trầm mặc, không có bất cứ hành động nào, Mạc Vưu ở ngoài lập tức nhíu mày, gắt gao nhìn Vị Ương Thiên giữa tế đàn, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức đại biến:

- Ngươi… ngươi là phân thân!

Phân thân!

Chính giữa tế đàn, Vị Ương Thiên mở mắt nhìn Mạc Vưu, khóe miệng khẽ nở nụ cười trào phúng:

- Xem ra ngươi còn không quá ngu!

Nghe Vị Ương Thiên nói, sắc mặt Mạc Vưu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mà Vị Ương Thiên lại nhếch miệng nở nụ cười:

- Không phải ngươi muốn kéo dài thời gian sao? Tới, ta đã chuẩn bị trà, chúng ta có thể thưởng trà chờ đợi!

Mạc Vưu lạnh lùng nhìn qua Vị Ương Thiên, lập tức quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận