Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3397. Nhân phẩm không tốt lắm



Chương 3397. Nhân phẩm không tốt lắm




Tả Tướng nhìn Diệp Huyền: “Là do kiếm kĩ của ngươi!”
Lúc này hắn ta đã nhận ra điểm bất phàm trong kiếm kĩ của Diệp Huyền!
Diệp Huyền mỉm cười: “Lại đi!”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang lóe lên.
Đôi mắt Tả Tướng trở nên dữ dằn, hắn ta không tránh, để mặc kiếm của Diệp Huyền đâm vào trán mình.
Rầm!
Chỉ trong chốc lát, cả cơ thể Tả Tướng trở nên hư ảo, thế nhưng rất nhanh sau đó hắn ta lại khôi phục như thường. Ngay sau đó, hai người đồng thời lùi mạnh về phía sau!
Mà trong lúc lùi, Diệp Huyền lại khẽ búng ngón tay.
Nhất Kiếm Đề Đầu!
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Tả Tướng co lại, cổ họng của hắn ta nứt ra, thế nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể hắn ta lại trở nên hư ảo. Lúc hắn ta trở lại như thường, vết thương trên cổ họng hắn ta đã biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi nhíu mày.
Hắn biết đây là Thần Thể cảnh, một khi đạt đến Thần Thể cảnh thì sẽ có năng lực phòng ngự đặc biệt.
Mà lúc này, ánh mắt Tả Tướng đầy vẻ kiêng dè.
Mấy môn kiếm kĩ của Diệp Huyền có thể uy hiếp đến hắn ta!
Thiếu niên này không bình thường đâu!
Lúc này, Tĩnh Tri và Tiểu An đột nhiên dừng lại!
Tay trái Tĩnh Tri cầm kiếm, nàng ta nhìn Tiểu An, cười nói: “Ngươi yếu hơn ngày xưa nhiều đó!”
Tiểu An chỉ nói: “Ngươi mạnh hơn trước kia rất nhiều!”
Tĩnh Tri cười nói: “Ngươi cố gắng một chút là vượt qua ta thôi! Có điều ta sẽ không cho ngươi thời gian!”
Tiểu An nhìn nàng ta: “Vậy thì tiếp tục đi!”
Tĩnh Tri đang định động thủ thì có vẻ lại nhận ra điều gì đó, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ngươi vẫn còn sống cơ à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thất vọng lắm à?”
Tĩnh Tri nhìn Tả Tướng, Tả Tướng trầm giọng nói: “Thánh chủ, người này không đơn giản!”
“Không đơn giản!”
Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyền, nàng ta mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không vừa đâu!”
Diệp Huyền liếc nhìn thanh kiếm trong tay Tĩnh Tri, hắn hỏi: “Ngươi là kiếm tu?”
Tĩnh Tri gật đầu: “Đúng vậy!”
Kiếm tu!
Diệp Huyền nhìn Tĩnh Tri: “Đánh cược không, dám không?”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Cược gì?”
Diệp Huyền nói: “Ta tiếp một kiếm của ngươi, nếu như tiếp được thì ngươi cho ta thêm một tháng thời gian!”
Tĩnh Tri lắc đầu cười: “Tại sao ta phải đánh cược với ngươi? Hiện giờ ta…”
Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu: “Vũ trụ pháp tắc chí cao vô thượng ơi! Cứu mạng với!”
Mọi người: “…”
Trong tinh không chẳng có động tĩnh gì cả!
Diệp Huyền thấy hơi gượng gạo.
Mà lúc này, Tĩnh Tri đột nhiên nhíu mày, nàng ta quay đầu. Ở phía không xa, một nữ tử đang chầm chậm bước đến.
Là Phồn Đóa!
Phồn Đóa nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng!
Trông thấy Phồn Đóa, Diệp Huyền vội vàng nói: “Sư phụ, ngươi đến rồi!”
Sư phụ!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Tĩnh Tri lập tức nhíu mày, nàng ta nhìn Phồn Đóa: “Các ngươi là một giuộc với nhau!”
Phồn Đóa đang định nói gì đó thì Diệp Huyền vội bảo: “Đương nhiên là cùng một giuộc rồi!”
Phồn Đóa liếc nhìn Diệp Huyền, vẫn không lên tiếng.
Tĩnh Tri mỉm cười: “Ta không thích cùng một giuộc lắm!”
Diệp Huyền vội vàng đi đến trước mặt Phồn Đóa, hắn khẽ hành lễ: “Sư phụ xinh đẹp ơi, giúp ta đi!”
Phồn Đóa mỉm cười: “Nể mặt ngươi hay là nể mặt nàng ta?”
Diệp Huyền nói: “Nể mặt Đạo Nhất!”
Phồn Đóa trầm mặc một hồi rồi nhìn Tĩnh Tri: “Chúng ta cùng một giuộc!”
Cuối cùng nàng vẫn chọn tạo thiện duyên với Diệp Huyền!
Bởi vì nữ tử váy trắng vô địch!
Tĩnh Tri mỉm cười: “Cùng một giuộc thì cùng một giuộc! Chẳng sao cả!”
Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Xét về nhân số thì chúng ta ngang hàng rồi đó! Nếu như đối đầu thì các ngươi không chắc mười phần thắng đâu, đúng không?”
Tĩnh Tri gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nói: “Các ngươi từ Cổ Thần Giới tới đây mất nửa tháng, như vậy cũng có nghĩa là nếu các ngươi tiếp tục gọi người cũng cần nửa tháng đúng không?”
Tĩnh Tri nhìn Diệp Huyền, nàng ta mỉm cười: “Thế nên ngươi muốn tranh thủ thêm nửa tháng cho An Võ Quân, à không, nếu tiểu tháp của ngươi mà thần kì như Hỏa Đức nói, nếu mười năm trong đó thực sự bằng một ngày ở bên ngoài thì nửa tháng thời gian… Chậc chậc, tiểu ca, ngươi đúng là giỏi tính toán!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thông minh thật đấy, như ta vậy!”
Tĩnh Tri bật cười ha ha: “Cái tên này thú vị đấy! Nào, chẳng phải ngươi muốn tiếp một kiếm của ta sao? Chuẩn bị xong chưa?”
Phồn Đóa đột nhiên nói: “Ngươi không cần phải tiếp kiếm của nàng ta!”
Tĩnh Tri cười nói: “Nếu như không tiếp thì hiện giờ chúng ta đấu đi, đấu đến khi người của ta đến thì thôi!”
Diệp Huyền đột nhiên nhìn Tiểu An: “Nhân phẩm của nàng ta thế nào?”
Tiểu An chỉ nói: “Nhân phẩm tốt thì ngày xưa đã không phản bội!”
Diệp Huyền nhìn Tĩnh Tri: “Nhân phẩm của ngươi không được tốt cho lắm!”
Tĩnh Tri mỉm cười: “Nhân phẩm ấy à, chẳng khác gì da mặt. Đó là thứ vô dụng nhất trên thế gian này, cần gì chứ?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ngươi gặp phải đối thủ rồi!”
Mặt Diệp Huyền đen như đít nồi.
Cái thể loại người không biết xấu hổ cũng không cần nhân phẩm này hơi khó để đối phó đây!
Tĩnh Tri đột nhiên buông thanh kiếm trong tay phải xuống, nàng cười: “Nếu ngươi đã không muốn tiếp một kiếm của ta thì chúng ta chiến thôi, chiến đến nửa tháng sau, khi người của ta đến!”
Nói đoạn, nàng ta đang đinh xuất kiếm thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta tiếp một kiếm của ngươi!”
Hết chương 3397.



Bạn cần đăng nhập để bình luận