Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3125: Không hoảng sao?

Diệp Lăng Thiên nhìn về phía chân trời xa xăm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Con trai ngoan của ta, ngươi thật sự không khiến mẹ ngươi bớt lo được tí nào! Ngay cả chết mà cũng không chết sạch sẽ một chút..."

Giọng nói rất dịu dàng nhưng nụ cười thì lại lạnh như băng.

Trên một đỉnh núi nào đó, một nam tử bước nhanh đến trước một sơn động, mà lúc này lại có một lão giả chặn trước mặt nam tử.

Nam tử hơi hành lễ: "Xích lão, ta có chuyện cần bẩm báo với đại tiểu thư."

Lão giả lắc đầu: "Tiểu thư đang bế quan, dù là chuyện gì cũng không được quấy rầy nàng ấy!"

Nam tử trầm giọng nói: "Diệp Thần đã trở lại rồi!"

Ầm!

Cửa lớn của sơn động kia đột nhiên vỡ tan tành, sau đó một nữ tử chậm rãi bước ra.

Nữ tử nhấc chân đi về phía xa.

Xích lão thấp giọng thở dài: "Ngôn, năm đó hắn là thiên tài yêu nghiệt, gia tộc vì muốn lôi kéo hắn nên mới bằng lòng cùng ngươi đối phó với Diệp tộc, nhưng bây giờ đã không phải là ngày xưa nữa rồi!

Ầm!

Nữ tử dừng bước chân: "Nhị thúc, ta không thể mặc kệ hắn được!"

Nam tử trầm giọng đáp: "Hồi đại tiểu thư, hắn đã chuyển thế luân hồi..."

Xích lão lại nói: "Bây giờ Hách Lạp tộc sẽ không đối địch với Diệp tộc vì hắn nữa đâu, bởi vì đã không còn đáng giá nữa!"

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài để xõa, dung nhan tuyệt thế, chỉ là ánh mắt hơi lạnh lùng, không chứa người sống.

Nữ nhân ở Diệp tộc kia đã xử lý sạch toàn bộ những người ủng hộ hắn tại Diệp tộc năm ấy, hơn nữa, nàng ta đã đạt đến trình độ đó rồi, đừng nói là Diệp Thần của hiện tại mà cho dù Diệp Thần của ngày xưa có quay về cũng không có bất cứ tác dụng gì đâu."

Hai mắt nữ tử chậm rãi nhắm lại, một luồng sát ý lạnh lùng đột nhiên càn quét về phía chân trời.

Nữ tử đi đến trước mặt nam tử: "Đang ở đâu?"

Đúng lúc này, Xích lão kia vội lên tiếng: "Ngôn, ngươi thật sự muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Diệp tộc sao?"

Xích lão thấp giọng thở dài: "Nha đầu, thời đại của hắn đã qua rồi."

Chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ mây trắng phía chân trời đã hóa thành hư vô!

Nữ tử lắc đầu: "Nhị thúc, ta nhất định phải cứu hắn!"

Hai mắt nữ tử từ từ nhắm lại!

Nữ tử gật đầu: "Ta biết!"

Xích lão lại thở dài.

Xích lão lại khẽ thở dài: "Nha đầu, ngươi cũng phải cân nhắc cho gia tộc một chút đi chứ, còn nữa, ngươi đã đủ tình nghĩa với hắn ta rồi!"

Từ hôn!

Năm ấy nàng ta không dám khái chiến với Hách Lạp tộc ta là vì Diệp tộc nội loạn, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi, Hách Lạp tộc ta mà dám bảo vệ Diệp Thần kia thì nàng ta nhất định sẽ khai chiến với chúng ta."

Nữ tử nhìn về phía chân trời với ánh mắt lạnh như băng, không nói gì cả.

Xích lão hỏi ngược lại: "Cho dù ngươi cứu được thì đã làm sao? Ngươi có thể cứu được hắn cả đời không? Nữ nhân ở Diệp tộc kia có lòng dạ độc ác thế nào thì người đời đều biết hết, nàng ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu!

Trong căn nhà trúc bên hồ.

Trên đỉnh núi, nữ tử cứ đứng nhìn về phía chân trời như thế, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt nàn dần dần biến thành hoang mang... ...

Xích lão cũng không nói thêm gì nữa mà quay người biến mất ở phía cuối chân trời.

Nữ tử không nói gì cả.

Xích lão im lặng một lúc rồi nói: "Ta sẽ đi một chuyến!"

Nữ tử nói: "Đa tạ!"

Xích lão trầm giọng bảo: "Nha đầu, hiện giờ thực lực của nữ nhân ở Diệp tộc kia đã thành một câu đó, ngươi tuyệt đối không được tùy tiện rời khỏi Hách Lạp tộc, biết chưa?"

Nữ tử nhìn về phía chân trời xa xăm: "Nhị thúc, nếu ta rời khỏi Hách Lạp tộc, nữ nhân kia chắc chắn sẽ biết, ngươi có thể đi thay ta một chuyến được không?"

Nữ tử lắc đầu: "Ta từng có hôn ước với hắn, chỉ cần hắn không chính miệng từ hôn thì ta mãi mãi là vị hôn thê của hắn!"

Vẻ mặt của Xích lão phức tạp: "Nha đầu, hắn tốt đến vậy sao?"

Nữ tử nhẹ giọng bảo: "Làm ơn đó!"

Diệp Huyền ngồi trên ghế dựa yên lặng đọc sách, A Tị Đạo kiếm giả và Mục Thánh đao giả đứng ở đằng sau lưng hắn.

Nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy, Mục Thánh không nhịn được mà nói: "Thế tử, ngươi đã có đối sách gì chưa?"

Diệp Huyền buông quyển cổ tịch xuống, cười đáp: "Không có đối sách gì cả! Diệp tộc mạnh như vậy, ta không đánh lại được!"

Mục Thánh hơi nhíu mày: "Vậy mà ngươi không hoảng?"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: "Ta hoảng thì có tác dụng gì sao? Mục Thánh, ngươi nói xem, nếu như ta đi cầu xin thì nữ nhân ở Diệp tộc kia có bỏ qua cho ta không?"

Mục Thánh lắc đầu.

Diệp Huyền nhún vai: "Thì đó! Cho dù ta có cầu xin thì nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta, dù sao có làm kiểu gì thì ta cũng sẽ không được bỏ qua, vậy hoang mang có tác dụng gì sao?

Mục Thánh trầm giọng nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

Diệp Huyền cười bảo: "Dị Duy tộc tới đánh ta thì ta huyết chiến đến cùng, chiến đến chết mới thôi! Còn Diệp tộc tới đánh ta vậy ta sẽ gọi người, chỉ đơn giản như vậy mà thôi."

Mục Thánh thấp giọng thở dài: "Thế tử, ngươi chẳng biết gì về thực lực của Diệp tộc cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận