Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 822: Không Muốn Chết

Lão giả trầm giọng nói:

- Tông chủ, thực lực của người này không tầm thường...

Lý Huyền Phong gật đầu:

- Ta biết.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lão giả cũng rời đi theo!

...

Một bên khác, Võ viện.

- Hắn nghĩ như thế nào?

Tần Sơn trầm giọng nói:

Hách Liên Thiên gật đầu.

- Còn có thể nghĩ như thế nào? Muốn thống nhất Thần Võ thành thôi, không đúng, có lẽ dã tâm của hắn còn lớn hơn nữa!

Ở bên cạnh hắn, Tần Sơn trầm giọng nói:

- Không phải có khả năng, mà là chắc chắn!

Một gian nội điện, viện trưởng Võ viện Hách Liên Thiên đột nhiên nói khẽ:

- Dã tâm của người này không nhỏ, mà chiến lực của đám kiếm tu kia cũng không tầm thường, chúng ta không thể không phòng! Ngoài ra, muội muội của Diệp Huyền ở Võ viện chúng ta, những thế lực kia có khả năng sẽ nhằm vào nàng... Không chỉ như thế, ta suy đoán, cũng có khả năng Kiếm tông sẽ thừa cơ hội này, dùng việc này làm cái cớ để đối phó Võ viện ta!

- Với Diệp Huyền?

- Hắn thật sự muốn động thủ a!

Hách Liên Thiên cười nói:

- Võ viện ta nên ứng đối thế nào?

Tần Sơn sầm mặt lại:

Hách Liên Thiên trầm giọng nói:

Hách Liên Thiên nói khẽ:

Tần Sơn nhìn về phía Hách Liên Thiên:

Tần Sơn trầm giọng nói:

Hách Liên Thiên nói khẽ:

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi xa, nói khẽ:

Tần Sơn hỏi:

Hách Liên Thiên lãnh đạm nói:

- Không thể từ bỏ Diệp Linh.

- Hiểu rõ.

Tần Sơn khẽ gật đầu:

- Sống hay chết, xem tạo hóa của bản thân hắn.

- Vì sao?

- Dã tâm, rất nhiều thời điểm, là điềm báo cho vạn kiếp bất phục. Từ giờ trở đi, ngươi và mấy người Vạn lão cùng nhau chú ý nhiều hơn một chút, chớ để người bên ngoài kích động nhân tâm của Võ viện ta, nếu có, trực tiếp diệt sát.

Tần Sơn khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:

- Diệp Huyền kia...

- Bởi vì nàng đủ ưu tú! Không chỉ như thế, nếu như chúng ta từ bỏ nàng, chẳng khác nào mất đi cả mấy người Tiểu An, các nàng sẽ cảm thấy Võ viện ta không có năng lực, cũng không phải cảm thấy, nếu Võ viện ta thật sự từ bỏ Diệp Linh ngay lúc này, vậy chúng ta đúng thật là không có năng lực!

- Kiếm tông thỏa hiệp, không phải bọn hắn sợ những thế lực kia, mà là Kiếm tông có dã tâm lớn hơn, thứ bọn hắn muốn, rất nhiều! Mà Võ viện ta... Ít nhất là ta không có dã tâm lớn như vậy, ta chỉ hy vọng Võ viện có thể vĩnh viễn tiếp tục truyền thừa như thế này.

Hách Liên Thiên cười nói:

- Nhưng nếu không buông bỏ, tình cảnh của chúng ta...

Nói xong, hắn quay người rời đi.

...

Thần Võ thành.

Diệp Huyền và Bạch Chỉ xuất hiện trước cửa Thông Bảo thương hội, Diệp Huyền nhìn về phía Bạch Chỉ:

- Bạch Chỉ cô nương, đa tạ!

Bạch Chỉ lắc đầu:

- Không có gì.

Diệp Huyền nói:

- Xin từ biệt!

Lúc này, Liên Vạn Lý xuất hiện ở cửa, nàng dựa vào vách tường bên cạnh, cười nói:

An Lan Tú đứng trong sân, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Võ viện, trong sân nhỏ nào đó.

...

Nói xong, nàng quay người rời đi.

- Đánh cược một keo, có lẽ còn có hi vọng, bằng không, gia gia vừa đi, Thông Bảo thương hội ta sẽ lập tức trở thành thịt cá cho người khác.

Công khai rời đi!

Rõ ràng, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, Diệp Huyền hắn đã rời khỏi Thông Bảo thương hội!

Sau khi Diệp Huyền đi, một người mỹ phụ xuất hiện sau lưng Bạch Chỉ, nàng nhìn đạo kiếm quang ở phía chân trời kia, nói khẽ:

- Tên này vẫn rất có nghĩa khí a!

Bạch Chỉ nói khẽ:

- Để người của chúng ta tùy thời chú ý những thế lực trong âm thầm kia, còn có cả Kiếm tông và Võ viện!

Mỹ phụ trầm giọng nói:

- Tiểu thư, ngươi thật sự muốn cuốn vào vòng xoáy này sao?

Bạch Chỉ gật đầu:

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời!

- Ta tiếp tục lưu lại nơi này, nhất định sẽ liên lụy ngươi, lần này ngươi hỗ trợ, đã hết sức trọng nghĩa tình! Cáo từ!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi sợ liên lụy ta sao?

Bạch Chỉ đột nhiên nói:

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Tên kia bị đuổi khỏi Kiếm tông!

An Lan Tú gật đầu:

- Ta biết rồi.

Liên Vạn Lý cười nói:

- Muốn làm thế nào?

An Lan Tú nói khẽ:

- Không nên động thủ!

Trong mắt Liên Vạn Lý có chút kinh ngạc:

- Vì sao?

An Lan Tú nói:

- Lúc này, một mình hắn, sẽ càng khủng bố hơn.

Liên Vạn Lý suy nghĩ một chút, sau đó hiểu rõ.

Diệp Huyền là kiếm tu, thế nhưng, hắn càng giống một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ siêu cấp!

Nếu Diệp Huyền chỉ có một mình, hắn có thể ẩn nấp trong bóng tối, nhưng nếu như các nàng ra tay, Diệp Huyền sẽ không thể không hiện thân, lúc đó, ngược lại sẽ bất lợi đối với Diệp Huyền!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Liên Vạn Lý lại nói:

- Nhưng tình huống của hắn có chút không ổn!

An Lan Tú nhìn về phía chân trời:

- Nhắc nhở mấy người Tiểu Cửu không nên khinh cử vọng động.

Liên Vạn Lý khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

An Lan Tú nhìn về phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Bên ngoài Thần Võ thành.

Thời điểm Diệp Huyền ra khỏi thành, gây ra động tĩnh rất lớn, có thể nói là quang minh chính đại ra khỏi thành!

Mà đây cũng là mục đích của hắn!

Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, Diệp Huyền hắn không ở Thông Bảo thương hội!

Vừa ra khỏi thành không bao lâu, mấy đạo khí tức mạnh mẽ lập tức khóa chặt hắn.

Cùng lúc đó, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, mà ở xung quanh hắn, xuất hiện từng đạo tường sắt màu đen!

Trận pháp!

Diệp Huyền quay người, ở trước mặt hắn không xa, một lão giả ôm kiếm đứng đấy.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Không ngờ tới, người đầu tiên xuất thủ vẫn là Kiếm tông!

Lão giả mặt không biểu tình:

- Muốn chết như thế nào?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Không muốn chết!

Không muốn chết!

Lão giả mặt không biểu tình:

- Thật có lỗi, cách chết này, lão phu không thể thỏa mãn ngươi!

Thanh âm vừa dứt, kiếm trong tay hắn đột nhiên ra khỏi vỏ!

Ông!

Nương theo một tiếng kiếm reo vang lên, một đạo kiếm quang vẽ ra trên không trung một hình cung mỹ diệu chém thẳng đến Diệp Huyền.

Một kiếm này, tựa như chớp giật, không chỉ nhanh, còn mang theo một cỗ kiếm thế hủy thiên diệt địa, phảng phất như có thể bổ ra cả thiên địa này!

Đạo cảnh!

Lão giả vừa ra tay, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức trở nên ngưng trọng!

Kiếm tông này vậy mà trực tiếp phái ra cường giả cấp bậc Đạo cảnh tới đối phó hắn!

Không dám khinh thường, Diệp Huyền vội xông ra phía trước, hai tay cầm kiếm tàn nhẫn trảm xuống.

Xuy!

Chém xuống một kiếm này, xé rách hết thảy, một thanh âm bén nhọn chói tai bỗng nhiên vang lên.

Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận