Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 557: Trò Hay Còn Ở Phía Sau

Thu được tin tức này, Diệp Huyền liền mừng như điên, mỗi ngày đều cao hứng vui vẻ.

Trừ đó ra, hắn cũng nghe được tin tức tái tạo thân thể, Đạo Nhất học viện xác thực có thể tái tạo thân thể cho linh hồn thể!

Nhưng chuyện tái tạo thân thể này, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức, không chỉ cần một số thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, còn cần siêu cường giả xuất thủ, để thân thể cùng linh hồn tương dung… nói thăng ra, là vô cùng phiền phức!

Có điều, dù có phiền phức hơn nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ!

Một ngày này, Diệp Huyền đã làm xong nhiệm vụ tưới nước, đang muốn rời đi, đúng lúc này như nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút, đột nhiên đưa tay ra, một sợi bạch sắc khí lưu bay ra!

Hỗn Độn chi khí!

Hỗn Độn chi khí bay vào trong một mai linh quả, chỉ thấy linh quả khẽ rung lên, ngay sau đó, bắt đầu nở ra, không, là to lên, nháy mắt đã to gấp đôi, không chỉ như thế, một mùi thơm nồng đậm từ bên trong phiêu đãng bay ra.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền liền ngây cả người.

Trận pháp!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền nhìn qua bốn phái, sau đó liền thôi động Không Gian đạo tắc, lợi dụng Không Gian đạo tắc dễ dàng hái được một trái linh quả.

Hạt giống!

Không Gian đạo tắc có thể xuyên qua trận pháp!

Bởi hắn phát hiện, hắn hoàn toàn có khả năng bồi dưỡng những thiên tài địa bảo này!

Thứ bình thường, hắn chướng mắt. Thứ hắn muốn trồng, phải là loại cao cấp nhất, mà ở đây, có rất nhiều!

Hỗn Độn chi khí lại có diệu dụng như thế?

Không tạo ra bất cứ động tĩnh!

Có điều, việc đầu tiên là phải có hạt giống!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên có chút hưng phấn.

Diệp Huyền trừng mắt nhìn, lập tức nghĩ tới Không Gian đạo tắc!

Mà sau khi đem chúng về Giới Ngục tháp, hắn liền đem việc trông coi giao cho tiểu linh nhỉ, Tiểu Linh Nhi vô cùng sẵn lòng làm chuyện này, bởi với cái nhìn của nàng, đây đều là đồ ăn dành cho nàng.

Diệp Huyền dần bình tĩnh lại, khẳng định là không thể động vào đám linh quả trong vườn, bởi chúng đều có trận pháp bảo hộ, nếu không có phù lệnh cho phép, hắn động sẽ lập tức bị phát hiện.

Một ngày này, một nữ tử đột nhiên tới Bách Quả viên, nữ tử mặc một bộ bạch y, tóc dài phất phới, rất là xinh đẹp!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền liền vui vẻ, lập tức bắt đầu công cuộc chọn thiên tài địa bảo.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã chọn hơn ba mươi loại thiên tài địa bảo trân quý, mỗi loại chỉ lấy một phần!

- Hai vị tới có chuyện?

Học viên nội viện!

Sau đó tới trước một gốc Linh thụ, nhẹ nhàng đè phù lệnh xuống, rất nhanh, ba viên Kim Linh quả bay ra, cuối cùng vững vàng rơi vào trong tay.

Nữ tử mặc bạch y nhìn qua Diệp Huyền đang nằm trong vườn, mà lúc này, Diệp Huyền cũng đã phát hiện hai người, thầm có chút kinh ngạc đứng dậy.

Nữ tử mặc bạch y nhìn thẳng Diệp Huyền:

Sau lưng nàng, còn có một nam tử, nam tử mặc cẩm y trường bào, phong độ tiêu sái, bộ dáng anh tuấn.

Mẹ nó, hắn đã trốn ở đây rồi, còn có người muốn gây chuyện với hắn? Con mẹ nó hắn là thiên sát cô tinh sao? Còn muốn người ta được sống nữa không?

Diệp Huyền ngây cả người.

- Nhặt lên!

Bởi trước ngực hai người này, đều có một cái lệnh bài nhỏ, trên lệnh bài, có một chữ “Nội”

Diệp Huyền đem ba viên Kim Linh quả đưa cho nữ tử mặc bạch y:

- Hai vị đi thong thả!

Nữ tử mặc bạch y thu linh quả, đúng lúc này đột nhiên buông tay, ba viên Kim Linh quả trực tiếp rơi xuống đấy.

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, mỉm cười:

Diệp Huyền nhận phù lệnh

- Lấy ba viên Kim Linh quả!

Nữ tử mặc bạch y nhìn qua Diệp Huyền, lấy ra một mai phù lệnh:

Nữ tử mặc bạch y bước lên một bước, nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ta nói ngươi nhặt lên!

Một bên, nam tử mặc cẩm bào khẽ nhếch miệng cười nhạt:

- Động thủ đi! Cầu ngươi động thủ!

Chuyện này không bình thường!

Diệp Huyền lập tức nghĩ tới.

Bởi rõ ràng, hai người này cố tình gây sự, mà vấn đề là, hắn lại không biết đối phương.

Thế gian này tuyệt không có chuyện vô cớ, hai người này tới tìm hắn, nhất định là có vấn đề.

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém sang

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Nói xong, hai người quay người muốn rời đi.

- Lần tới, ngươi sẽ không may mắn thế đâu.

Nữ tử mặc bạch y nhìn qua Diệp Huyền:

Nghe thanh âm bên trong truyền ra, thần sắc Vương Thiên Nhai liền trở nên băng lãnh, quay đầu nhìn hai người nữ tử mặc bạch y, mà sắc mặt hai người cũng lập tức trở nên khó coi, rõ ràng, đều không nghĩ tới Diệp Huyền lại chơi chiêu này.

Đây là năng lực ký âm của Truyền Âm thạch!

- Dừng tay!

Thanh âm vừa dứt, một lão giả xuất hiện.

Người tới, chính là Phó Viện trưởng ngoại viện, Vương Thiên Nhai.

Thấy Vương Thiên Nhai tới, nữ tử mặc bạch y liền dừng lại.

Vương Thiên Nhai lạnh lùng nhìn ba người:

- Đây là Bách Quả viên, là trọng địa của Đạo Nhất học viện ta, vậy mà các ngươi dám động thủ ngay ở đây, không muốn sống nữa sao?

Nam tử mặc cẩm bào ở bên đột nhiên chỉ Diệp Huyền:

- Là hắn xuất thủ trước.

Vương Thiên Nhai quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền liền lấy ra một viên Truyền Âm thạch, từ trong Truyền Âm thạch, vang lên đoạn đối thoại của nữ tử mặc bạch y cùng nam tử mặc cẩm bào lúc trước.

Nữ tử mặc bạch y muốn xuất thủ lần nữa, một tiếng hét phẫn nộ đã vang lên:

Một tiếng bạo tạc vang lên, hai người liên tục lùi lại, vừa lùi, đều lui hơn ba mươi trượng.

Oanh!

Hai người phản ứng cực nhanh, đặc biệt là nữ tử mặc bạch y, Diệp Huyền vừa xuất kiếm, nàng liền phất tay một cái, một đạo bạch quang chấn ra.

Thấy Diệp Huyền đột nhiên xuất thủ, hai người lập tức ngẩn người, rõ ràng, cả hai đều không nghĩ tới Diệp Huyền lại dám trực tiếp xuất thủ.

Hắn cũng không hỏi lý do hai người này tới, hắn chỉ biết là, đối với loại người này, chỉ có một chữ, chiến!

- Chờ lần sau làm gì, lần này trực tiếp quyết sinh tử đi!

Nói xong, hắn cầm kiếm tiến tới.

Nữ tử mặc bạch y dừng bước, quay người nhìn Diệp Huyền, ánh mắt băng lãnh:

- Ngươi cho rằng đây là Thương Kiếm tôn? Không có Thương Kiếm tông bảo hộ ngươi, ta xem ngươi có thể có bản lĩnh gì?

Nói xong, nàng liền muốn động thủ.

Một bên, Vương Thiên Nhai đột nhiên nói:

- Thế nào, cho rằng ta không tồn tại?

Diệp Huyền đang muốn nói, Vương Thiên Nhai quay đầu nhìn lại:

- Trở về tưới nước.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó nhặt ba mai Kim Linh quả lên, xoay người rời đi.

Mặt mũi của Vương Phó Viện trưởng này, vẫn phải nể!

Thấy Diệp Huyền không xuất thủ, Vương Thiên Nhai thầm thở nhẹ, nếu thực sự đánh ở đây, lão không nhất định ngăn lại được.

Đúng lúc này, nam tử mặc cẩm bào kia cả giận:

- Kim Linh quả kia là của chúng ta, ngươi…

Diệp Huyền đột nhiên quay người, dựng thẳng ngón giữa, sau đó bước nhanh biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc cẩm bào liền trở nên khó coi.

Lúc này, nữ tử mặc bạch y đột nhiên nói:

- Chúng ta đi!

Nam tử mặc cẩm bào lạnh lùng:

- Cứ thế đi sao?

Nữ tử mặc bạch y lãnh đạm:

- Trò hay còn ở phía sau, cần gì gấp gáp?

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nam tử mặc cẩm bào lạnh lùng nhìn qua hướng Diệp Huyền rời đi, sau đó không cam lòng quay người.

Bên cạnh linh tuyền, Vương Thiên Nhai tìm được Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận