Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1710: Ác Ma chi tổ

Diệp Huyền nhỏ một giọt máu vào trong Tu Di Thuẫn, rất nhanh hắn đã thành lập chút liên hệ với Tu Di Thuẫn.

Một lát sau, Diệp Huyền đánh giá Tu Di Thuẫn trong tay một cái, miệng khẽ nhếch lên, độ cứng rắn của Tu Di Thuẫn không kém Chúc Long giáp của hắn chút nào!

Thần vật!

Bây giờ có Tu Di Thuẫn cộng thêm Chúc Long giáp, còn có bất tử chi thân, hắn thật sự muốn chết cũng khó!

Thân thể đến giới hạn!

Diệp Huyền thu hồi Tu Di Thuẫn, nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào cái giếng khô. Hắn do dự một chút sau đó nhảy vào trong giếng khô, ước chừng nửa canh giờ sau, hắn mới cảm giác rơi xuống đất, mà trong giếng khô này còn có động thiên khác!

Đáy giếng khô có một lối đi nhỏ, Diệp Huyền đi dọc theo lối nhỏ thẳng về phía trước, ước chừng nửa khắc sau, hắn đã đi tới trước một động phủ, cửa động phủ đóng chặt, trên cửa có tồn tại phù văn phong ấn.

Diệp Huyền cẩn thận đánh giá phù văn phong ấn một lát, lát sau hắn bắt đầu vẽ bùa chú.

Diệp Huyền nói trong lòng: “Tiền bối, có thể cảm giác được không?”

Hắn không chút do dự mà xoay người rời đi.

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Tiền bối?”

Diệp Huyền nhíu mày, sau đó hắn vội vàng đem tâm thần chìm vào trong cơ thể, nhưng lại phát hiện Giới Ngục tháp đã đóng lại rồi!

Sau khi cửa mở ra, Diệp Huyền vừa đi vào, một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ bên trong.

Có chuyện gì đó đang xảy ra.

Hắn không lựa chọn cứng rắn phá bỏ mà chọn dùng phù phá phù, dù sao hắn tốt xấu gì cũng là một Thần Phù sư!

Lúc này cánh cửa trước mặt hắn đột nhiên đóng lại.

Hắn nhíu mày nhìn sâu bên trong, chỉ có một mảng đen kịt, không nhìn thấy gì.

Cứ như vậy ước chừng một canh giờ sau, phù văn đại trận trên cửa động phủ đột nhiên rung động, rất nhanh cánh cửa chậm rãi dời sang hai bên.

Không có phản hồi!

Mà lúc này tiếng bước chân phía sau hắn càng ngày càng gần.

Không có phản hồi.

Diệp Huyền xoay người, lấy một viên Nguyệt Quang Thạch ra, rất nhanh một luồng ánh sáng đã tản ra bốn phía. Mà lúc này trước mặt hắn cách không xa có một nữ tử, dáng người nữ tử cao gầy, mặc một cái quần da bó sát màu đen, điều này khiến cho dáng người nàng thoạt nhìn càng thêm nóng bỏng, mà tóc nàng thì tuỳ ý xõa trên vai, hơi lộn xộn nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt thế của nàng!

Diệp Huyền dừng bước.

Hắn trầm mặc.

Cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền là khẳng định đối phương không phải Thần Linh, hẳn là Ác Ma thời cổ đại!

Mà khóe mắt nàng có một nốt ruồi nhỏ màu đen khiến cho nàng thoạt nhìn hơi tà.

Diệp Huyền hỏi: “Xưng hô thế nào?”

Nữ tử trước mắt này là nữ nhân có dáng người đẹp nhất mà hắn từng gặp, cũng là người có dung nhan xinh đẹp nhất!

Ác Ma Nhạn!

Đẹp quá!

Diệp Huyền gật đầu sau đó nói: “Tiền bối, thật ra ta đã từng đạt được truyền thừa của Ác Ma chi tổ các ngươi.”

Nữ tử đánh giá Diệp Huyền một cái: “Người một nhà?”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Vậy chúng ta là người một nhà!”

Vẻ đẹp của nàng như thể là tác phẩm nổi bật nhất trên đời, khiến mọi người không chê vào đâu được.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Nhạn!”

Diệp Huyền ngẩn người sau đó nói: “Một chữ?”

Nữ tử nói: “Ác Ma Nhạn!”

Ác Ma!

Nữ tử gật đầu: “Phải.”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhân loại. Tiền bối là Ác Ma?”

Nữ tử đánh giá Diệp Huyền một cái, cười nói: “Nhân loại?”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Truyền thừa của Ác Ma chi tổ?”

Diệp Huyền gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta từng từng gặp Ác Ma chi tổ các ngươi, lão nhân gia sau khi thấy ta, cảm thấy ta thiên phú dị bẩm, là tuyệt thế yêu nghiệt trăm vạn năm khó gặp, cho nên lão nhân gia nhất định muốn nhận ta làm đồ đệ! Nghiêm túc mà nói, ngay từ đầu ta đã từ chối nhưng hắn ta cứ khăng khăng muốn nhận ta làm đồ đệ, ta không đồng ý thì hắn ta không cho ta đi, bất đắc dĩ, ta cũng chỉ có thể khó xử đồng ý!”

Nói xong hắn nhìn nữ tử: “Cho nên, nghiêm túc mà nói chúng ta là người một nhà.”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.

Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối, ngươi không tin ta sao?”

Nữ tử gật đầu: “Không tin!”

Rất thẳng thắn!

Diệp Huyền cười nói: “Ta biết tiền bối sẽ không tin ta! Tuy nhiên ta có bằng chứng!”

Nói xong hắn vừa động tâm niệm, Ác Ma Chi Dực đã xuất hiện sau lưng. Khi đôi cánh xuất hiện, Ác Ma Nhạn nhìn thoáng qua đôi đó nhưng nàng không nói gì.

Diệp Huyền nhìn Ác Ma Nhạn, cười nói: “Bây giờ tiền bối tin rồi chứ?”

Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi xác định ngươi là truyền nhân của Ác Ma chi tổ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Chắc chắn! Thật như vàng!”

Lòng bàn tay Ác Ma Nhạn đột nhiên mở ra, Ác Ma Chi Dực sau lưng Diệp Huyền đột nhiên rung động, ngay sau đó, đôi cánh đột nhiên rời khỏi Diệp Huyền sau đó vững vàng rơi vào trên tay Ác Ma Nhạn rồi rung động dữ dội.

Diệp Huyền kinh ngạc nhìn Ác Ma Nhạn: “Cái này...”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Ta vẫn không tin!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta có thể thề, ta thật sự là truyền nhân của Ác Ma chi tổ...”

Ác Ma Nhạn đột nhiên nói: “Ta chính là Ác Ma chi tổ.”

Diệp Huyền: “...”

Ác Ma Nhạn nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn: “Ngươi thề đi, ta nghe đây! Nếu ngươi không phát thề, ta khinh thường ngươi!”

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận