Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 458: Ngày Sau Tới Vân Kiếm Phong Ta!

Coi như Trận Đạo phong có là đầm rồng hang hổ, Diệp Huyền hắn cũng phải xông pha một phen!

Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới Trận Đạo phong, Trận Đạo phong rất quạnh quẽ, cơ bản không có mấy người!

Không đúng, là không có người!

Có gì đó quái lạ!

Diệp Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn tới chủ điện, cũng chính là Trận Đạo điện.

Trước điện, Diệp Huyền hơi thi lễ:

- Vãn bối, cần kiến Cố sư thúc!

Không ai đáp!

Do dự một chút, Diệp Huyền đi vào, vừa mới bước vào, một mùi thơm gay mũi lập tức đập thẳng vào mặt.

Bên cạnh, có một bộ băng quan!

Nữ?

Diệp Huyền không nhịn được mà nhăn mũi, hắn ngẩng đầu nhìn lại, các không xa, có một nữ tử đang ngồi, nữ tử mặt một bộ tố y bạch sắc, có chút giống đồ tang. Mà trước mặt nàng có một cái giá, trên giá là một khối vái trắng, hiện nàng đang thêu gì đó lên vải!

Lúc này, một thanh âm từ trong điện vang lên:

- Bái kiến Cố sư thúc!

Diệp Huyền hơi do dự, lại thi lễ:

Cả tòa đại điện, rất âm lãnh.

- Vào đi!

- Vãn bối, cần kiến Cố sư thúc!

Mùi thơm này, quá nồng!

Diệp Huyền có chút im lặng, nữ tử này, có gì đó không đúng. Hắn do dự chút, lại nói:

Diệp Huyền ngây người, bởi thanh âm này cực cao.

- Cố sư thúc…

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó tới cách nữ tử mấy trượng, hơi thi lễ:

Nữ tử không nói.

Gương mặt không chút biểu tình, tựa như một khối hàn băng vạn năm!

- Cố sư thúc, sư chất đang chế tạo một kiện Thiên giai Kiếm hạp, cần một bộ trận pháp… Chiến sư thúc nói với ta, về trận đạo, ngoại trừ hắn ra, Cố sư thúc là lợi hại nhất, mà hắn lại bận, nên hy vọng ta tới tìm sư thúc, mời nài hỗ trợ bố trí trận pháp!

- Hắn đệ nhất?

Diệp Huyền cười khổ, chuyện này là sao.

Diệp Huyền vội nói:

Nữ tử vẫn không nói.

- Tiểu sư muội thực sự nói thế sao?

Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền:

- Nhưng sư phụ ta nói, tính trên Trận Đạo, tại Thương Kiếm tông, không, là cả Thanh Thương giới, là sư thúc ngài đệ nhất.

Một hồi sau, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Diệp Huyền gật nhẹ.

Nữ tử nói:

- Vậy ngươi còn tới tìm ta làm gì?

Nữ tử đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Diệp Huyền, mà giờ này, Diệp Huyền cũng nhìn thấy gương mặt của nữ tử!

Nữ tử nhìn Diệp Huyền:

Vừa nhìn thấy, Diệp Huyền lập tức nghĩ tới mấy chữ!

Người sống chớ tới gần!

Diệp Huyền vội nói:

- Không thể giả được! Nếu không, sư chất cũng không tới tìm sư thúc ngài!

Nữ tử nói:

- Ta không rảnh!

Không rảnh!

Diệp Huyền ngây người, hắn hơi do dự, sau đó đi tới bên cạnh nữ tử, cười hắc hắc:

- Sư thúc, sư tôn ta nói, nếu Kiếm hạp này không có trận pháp của ngài gia trì, vậy cũng chỉ có thể tạo thành một kiện tàn thứ phẩm! Ngài giúp sư chất ta đi mà, ta, ta biết nấu cơm, để ta nấu cơm cho ngài!

Nữ tử ngừng lại, nhìn Diệp Huyền, cứ thế nhìn chằm chằm.

Diệp Huyền bị nhìn tới tê cả da đầu, có điều, da mặt hắn dày, không sợ bị nhìn, lại nói:

- Cố sư thúc, cái này là Vịt quay, sư chất ta phải làm mất cả một canh giờ mới được! Ngài xem, da này rất non, rất tươi! Cố sư thúc, mau nếm tử!

Diệp Huyền bưng đồ ăn tới trước mặt nữ tử:

Nữ tử không nói!

- Cố sư thúc, tới ăn cơm tối!

Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử, cười hắc hắc:

Diệp Huyền ngồi chừng mấy canh giờ, sắc trời gần tối, hắn đột nhiên quay người chạy ra ngoài, nhưng không lâu lắm lại quay trở lại, mà lần này, hắn mang tới một bàn đồ ăn thơm phức.

- Ta nói ngươi ra ngoài!

Diệp Huyền không chút biểu tình:

- Ta không ra!

Nữ tử nhìn Diệp Huyền hồi lâu, sau một khắc, tay phải vung lên, một mảnh kiếm quang chém ra.

Oanh!

Không có gì bất ngờ, Diệp Huyền bị chấn bay ra ngoài điện, nhưng rất nhanh đã lại quay vào.

Diệp Huyền an vị trong đại điện:

- Nếu Cố sư thúc không giúp ta, ta, ta sẽ không đi!

Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, không nói, tiếp tục làm việc của bản thân.

Nữ tử hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Diệp Huyền:

- Không!

Diệp Huyền nghiêm mặt:

Nữ tử đột nhiên nói.

- Ra ngoài!

- Cố sư thúc, ngài giúp sư chất đi! Ta…

Nữ tử vẫn không nói.

Diệp Huyền cũng không nhụt trí, tự mình ăn.

Sau khi ăn xong, tới đêm, hắn cũng không rời đi, ngủ lì trong đại điện. Nữ tử đuổi hắn đi, hắn lại vụng trộm chạy vào, thậm chí coi đây như nhà của mình.

Ngày thứ ba, Diệp Huyền bưng một nồi canh cá tới:

- Cố sư thúc, dùng thử một chút? Cá mới bắt lên, rất tươi ngon!

Nữ tử không nói.

Diệp Huyền bất đắc dĩ, chuẩn bị đi ra, đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nói:

- Chờ một chút!

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội bưng nồi canh cá tới trước mặt nữ tử, nữ tử nhìn qua canh cá, Diệp Huyền vội cầm đũa đưa tới cho nữ tử.

Nữ tử cầm đũa gắp nhẹ, sau đó khẽ gật đầu:

- Không tệ!

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức mừng rỡ!

Không có nữ nhân nào mà lão tử không chinh phục được!



Từ khi nữ tử ăn miếng thứ nhất, hắn biết, nhất định sẽ có miếng thứ hai.

Quả nhiên, lần thứ hai hắn đưa đồ tới, nữ tử lại nếm mấy miếng.

Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, từ khi nữ tử mở miệng ăn đồ, nàng cũng không đuổi Diệp Huyền đi.

Mà Diệp Huyền, mỗi ngày đều làm mấy món khác nhau, hơn nữa, đều là món ăn hàng ngày, mặc dù không xa hoa như tiệm cơm, nhưng lại rất thích hợp để ăn cơm.

Cứ như vậy, lại qua mấy ngày.

Thời gian hạn định mà Chiến Thiết nói đã càng ít, có điều, trong thời gian này Diệp Huyền cũng không nhắc lại chuyện trận pháp.

Thời gian trôi qua, đảo mắt tới thời gian hạn định của Chiến Thiết.

Giữa trưa, nữ tử ăn xong, Diệp Huyền đang muốn rời đi, đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nói:

- Ngày mai ta ra ngoài, chẳng biết lúc nào sẽ trở về, không cần tới nữa

Diệp Huyền ngây người, sau đó gật đầu, cười nói:

- Tốt!

Lúc này, nữ tử đột nhiên nói:

- Vì sao ngươi không nhắc lại chuyện trận pháp lúc trước?

Diệp Huyền dừng bước, hắn cười khổ:

- Thật lòng mà nói, ta đương nhiên hy vọng sư thúc giúp ta một tay, ta cũng không dối sư thúc, mấy ngày xum xoe, cũng đều là vì chuyện trận pháp. Có điều, ta cũng không bắt buộc. Chỉ cần ta đã nỗ lực, còn có được hay không, cũng không cần gấp, không để lại tiếc nuối là được!

Hắn nố thực, đối với hắn mà nói, hắn đương nhiên hy vọng nữ tử này bố trí trận pháp cho hắn, nhưng nếu thực sự không được, hắn cũng không cưỡng ép!

Nhân sinh có nhiều chuyện, không nhất định được tận như nhân ý, thế nhưng chỉ cần đã cố gắng, phấn đấu, dù không kết quả, cũng không quan trọng!

Trong lòng không để lại tiếc nuối là được!

Nói xong, Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Cố sư thúc, nếu ngày sau muốn ăn cơm, có thể tới Vân Kiếm phong chúng ta…

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi rất tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận