Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 844: Ta Muốn Đi Lầu Bảy

Tại chỗ, Vũ Vấn thấp giọng thở dài.

Hắn muốn để Diệp Huyền rời đi, thậm chí có ý muốn động vũ lực, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn không lựa chọn làm như vậy!

Bởi vì tình cảm giữa Diệp Huyền và muội muội của hắn còn có đám người Tiểu An là cực kỳ sâu nặng, nếu hắn làm như thế, rất có thể sẽ khiến mấy tiểu nha đầu này đối địch Võ viện.

Một lát sau, Vũ Vấn thấp giọng thở dài lần nữa, lập tức quay người rời đi.

Sở dĩ hắn từ bỏ, còn có một nguyên nhân, đó chính là Diệp Huyền thật quá yêu nghiệt. Mặc dù có khả năng sẽ liên lụy đám người Tiểu An, thế nhưng, nếu Diệp Huyền bất tử, ngày sau trưởng thành, cũng tương đương với Võ viện có thêm một ngoại viện là siêu cấp kiếm tu!

Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền giao thủ với cường giả Đạo cảnh, hắn biết, tương lai thiên hạ sẽ là của những người trẻ tuổi này!

Cho nên, đám người An Lan Tú giao hảo với Diệp Huyền, đối với Võ viện mà nói, vừa có lợi vừa có hại!

Sau khi Diệp Huyền rời đi Võ viện, lặng lẽ tìm được Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

- Một chút tăm hơi cũng không có?

Trong góc phòng, Diệp Huyền nhíu mày:

Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:

Bạch Chỉ dùng huyền khí truyền âm:

Diệp Huyền yên lặng.

Trong một gian phòng.

Bạch Chỉ gật đầu:

- Người mà ngươi nhờ ta tìm, lần cuối cùng nàng xuất hiện là ở Kiếm tông, sau đó không biết nàng đi nơi nào!

Bạch Chỉ đột nhiên nhìn về phía góc phòng trước mặt không xa, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nàng tiếp tục cúi đầu nhìn quyển trục trước mặt.

- Nàng cũng không tiến vào Kiếm tông, chẳng qua chỉ là chờ đợi bên ngoài Kiếm tông một hồi. Mà sau đó, không còn bất kỳ tin tức gì về nàng.

Đối với người phụ thân chưa từng gặp qua kia, hắn không hận, bởi vì muội muội vẫn sống thật tốt, cho nên, hắn cũng không hận ai, dĩ nhiên, hắn cũng không quan tâm bao nhiêu!

- Kiếm tông?

Ngược lại, nhiều năm như vậy đều là bản thân và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, thêm một phụ thân hay thiếu một phụ thân, đối với hắn hiện tại mà nói, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

- Việc này hết sức không bình thường, bởi vì với thực lực của nàng, hẳn là vô phương làm đến mức đột nhiên biến mất.

Mẫu thân và phụ thân của hắn, làm sao lại thần bí như vậy?

Bạch Chỉ trầm giọng nói:

Diệp Huyền gật đầu:

Bạch Chỉ lắc đầu cười một tiếng:

Bạch Chỉ lại nói:

Kiếm Thánh!

Muội muội tốt, thế giới của Diệp Huyền hắn đều là tốt đẹp!

Bạch Chỉ gật đầu:

- Rời khỏi Kiếm tông sao?

Diệp Huyền nhíu mày:

- Có phải là bọn hắn muốn hạ thủ với Kiếm tông?

- Tên vô lại nhà ngươi...

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng nghiêm mặt nói:

- Còn có một chuyện, Tông chủ Kiếm tông tiền nhiệm Mục Phong Trần đã rời khỏi Kiếm tông, không biết đi nơi nào!

- Xác định!

- Bọn hắn phụ trách đánh chính diện, ta phụ trách đánh lén, nếu đánh không lại, ta sẽ chạy!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi phải cẩn thận, theo ta được biết, bản thân Kiếm tông này đã cực kỳ không đơn giản, át chủ bài chân chính của bọn hắn hẳn là vẫn chưa có lộ ra! Hơn nữa, Kiếm tông truyền thừa nhiều năm như vậy, có khả năng vẫn còn một vài kiếm tu thế hệ trước tọa trấn! Bình thường có thể những người này sẽ không quản Kiếm tông, nhưng nếu Kiếm tông có hiểm nguy diệt tông, khẳng định là bọn hắn sẽ xuất hiện!

- Tóm lại, Kiếm tông truyền thừa nhiều năm, rốt cục nội tình của bọn hắn sâu bao nhiêu, ngoại trừ bản thân bọn hắn, không ai biết được.

Diệp Huyền nói:

- Ta sẽ cẩn thận, ngươi cũng nên cẩn thận.

Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Chỉ nói khẽ:

- Chúc tất cả bình an!

...

Diệp Huyền đi đến bên ngoài Thần Võ thành, hắn lặng lẽ ẩn trong bóng tối, hiện tại chuyện hắn cần phải làm là chờ.

Chờ đám người Nhạc lão gọi viện quân đến!

Tiểu Linh Nhi có chút không hiểu:

- Đúng, mau dừng lại!

Lầu thứ sáu nói:

- Đang nói ta sao?

Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn:

- Tiểu nha đầu, dừng lại!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó nàng tiếp nhận kiếm, tiếp theo, nàng nhẹ nhàng rút kiếm.

Ông!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng từ bên trong Giới Ngục tháp.

Sau một khắc, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, hắn trực tiếp rời khỏi Giới Ngục tháp, mà giờ khắc này, chẳng biết lúc nào trên đỉnh đầu hắn đã xuất hiện một mảnh mây đen, Hắc Vân bên trong, sấm sét vang dội, cùng lúc đó, một cỗ oai thiên địa cường đại bao phủ hắn!

Diệp Huyền: "..."

- Dừng lại!

Lúc này, bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên vang lên thanh âm của lầu thứ sáu.

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Lầu thứ sáu lại nói:

- Ngươi rút thử xem thế nào!

Diệp Huyền cười một tiếng đắng chát, đang muốn thu lại, lúc này, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì, trực tiếp tiến vào trong Giới Ngục tháp, hắn tiến đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, sau đó đưa thanh kiếm trong tay cho Tiểu Linh Nhi:

Hắn do dự một chút, sau đó dụng lực rút một cái, kiếm vẫn không chịu nhúc nhích!

Đối với chuôi kiếm này, hắn vẫn còn có chút tò mò, cuối cùng là thanh kiếm gì chứ?

Nhìn thanh kiếm trước mắt, Diệp Huyền cau lại chân mày.

Trên nhánh cây, Diệp Huyền dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn mở ra tay trái, một thanh kiếm mang vỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

- Ngừng gì a?

Lầu thứ sáu: "..."

Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía thanh kiếm trong tay, kiếm đang rung động kịch liệt, trên vỏ kiếm, đã có vết rạn.

Tiểu Linh Nhi có chút hoảng hốt:

- Nó, nó, dường như nó muốn thoát ra!

Lầu thứ sáu nói:

- Vậy ngươi còn không mau nhét nó vào lại!

Nghe vậy, Tiểu Linh Nhi vội vàng nhét kiếm vào lại trong vỏ kiếm.

Kiếm lập tức bình tĩnh trở lại!

Bên ngoài Giới Ngục tháp, bên trong hư không, từng đạo lôi điện tựa như ngân xà không ngừng uốn lượn trong tầng mây đen, thật lâu không tiêu tán.

Vẻ mặt Diệp Huyền vô cùng ngưng trọng!

Nguy hiểm!

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã thật sự cảm nhận được nguy hiểm!

Nếu vừa rồi những lôi điện kia đánh xuống, hắn khẳng định bản thân sẽ bị lôi điện đánh thành tro tàn!

Diệp Huyền trở lại bên trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi vội vàng đưa thanh kiếm cho Diệp Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn có chút trắng bệch.

Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu:

- Tiền bối, kiếm này...

Lầu thứ sáu nói:

- Kiếm này có khí tức sát phạt quá nặng, không phải ngươi bây giờ có khả năng khống chế.

Diệp Huyền cười khổ:

- Rốt cục là dạng kiếm gì chứ?

Lầu thứ sáu nói:

- Không biết, nhưng mà từ khí tức của kiếm này mà xem, kiếm này không phải dạng lương thiện, ngươi bây giờ còn vô phương khống chế.

Diệp Huyền nhìn về phía thanh kiếm trong tay, nói khẽ:

- Kiếm tông hẳn phải biết lai lịch của kiếm này!

Tiểu Linh Nhi đột nhiên chỉ chỉ trên lầu, sau đó nói:

- Bảy, lầu thứ bảy, ta muốn đi!

Lầu thứ bảy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận