Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1723: Do ai tạo ra?

Trong hư không, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Xem ra, ngươi không sợ hãi, có điều cũng không sao cả, ta cũng muốn thấy con át chủ bài của ngươi!”

Giọng vừa dứt, linh hồn của hắn ta đột nhiên rời đi.

Khoảnh khắc linh hồn xuất hiện, linh hồn Diệp Huyền cũng đột nhiên đi ra.

Mà lúc này, nam tử trung niên đột nhiên cầm thương xông về phía hắn.

Hiển nhiên là sợ Diệp Huyền đổi ý!

Xa xa, Diệp Huyền híp mắt lại, hắn nắm chặt Thiên Tru Kiếm trong tay. Khi nam tử trung niên đi tới trước mặt hắn còn cách hơn mười trượng, hắn đột nhiên tung người nhảy tới trước mặt đối phương, mà lúc này Thiên Tru Kiếm trong tay hắn đã biến thành Trấn Hồn Kiếm!

Trong nháy mắt khi Trấn Hồn Kiếm xuất hiện, sắc mặt nam tử trung niên trong nháy mắt thay đổi. Giờ khắc này, hắn ta đã biết vì sao Diệp Huyền lại muốn thoát hồn đánh tay đôi với mình.

âm mưu!

Ầm ầm!

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện thì Trấn Hồn Kiếm đột nhiên bổ xuống đầu hắn ta.

Một thương này xuất ra không phải sinh thì là tử!

Nhất Kiếm Định Hồn!

Nam tử trung niên rống giận, đâm một thương ra.

Diệp Huyền phất tay phải, Trấn Hồn Kiếm rơi vào trong tay hắn, nó rung động dữ dội, Tiểu Hồn hơi hưng phấn nói: “Tiểu chủ, đại bổ!”

Tuy rằng hắn ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lại không ngờ Diệp Huyền lại lôi Trấn Hồn Kiếm ra!

Ầm!

Một thương này là hắn xuất toàn lực.

Lúc này tuy rằng trong lòng nam tử trung niên kinh hãi muốn chết nhưng không cách nào thu chiêu vì Diệp Huyền đã tới trước mặt rồi!

Chân trời bốn phía run lên dữ dội, một luồng sức mạnh linh hồn cường đại tựa như sóng nước chấn động ra bốn phía, mà linh hồn của nam tử trung niên cũng dừng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, linh hồn như vậy có thể có nhiều hơn không?”

Mà lúc này kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tiểu gia hỏa này...”

Linh hồn nam tử trung niên biến mất vô tung vô ảnh.

Diệp Huyền cười ha ha: “Vậy thì từ từ bồi bổ đi!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi cho ta tử khí, ta nói cho ngươi biết!”

Tiểu Đạo cười nói: “Hẳn là sẽ không. Ngươi có biết nơi Hộ Đạo giả bọn họ đang ở không? Cũng chính là tổng bộ của bọn họ!”

Tiểu Đạo cười nói: “Không phải ta muốn ngươi đi mà là xem ngươi có muốn đi hay không!”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng quan sát hắn một cái, cười nói: “Bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của ngươi!”

Diệp Huyền lắc đầu.

Tiểu Hồn cười hì hì, không nói gì nữa.

Ở bên cạnh nàng chắc chắn an toàn nhưng hắn càng muốn dựa vào thực lực của mình hơn.

Đương nhiên với thực lực bây giờ của hắn, nhất định có thể tìm được nàng, nhưng vấn đề là mình đi tìm nàng làm gì?

Bây giờ hắn thậm chí còn không biết nàng đang ở đâu.

Diệp Huyền khẽ nói: “Từ bây giờ hẳn là sẽ không!”

Diệp Huyền nói: “Nếu ta dẫn theo A La thì có thể tiêu diệt những Hộ Đạo giả đó không?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể! Ngươi đưa nàng ta đi, nàng ta có thể sống sót trở lại, nhưng ngươi thì không bao giờ có thể! Nếu ngươi muốn triệt để tiêu diệt Hộ Đạo giả thì chỉ có đi gọi nữ tử váy trắng!”

Nữ tử váy trắng!

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta đi sào huyệt của Hộ Đạo giả sao?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Giảm giá, giảm hẳn hai mươi phần trăm cho ngươi.”

Diệp Huyền đen mặt: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta chính là bằng hữu!”

Không biết từ khi nào mà hắn đối với nữ tử váy trắng đã có một thứ tình cảm đặc biệt, hắn không muốn dựa vào nàng cả đời, càng không muốn trở thành gánh nặng của nàng.

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên lại nói: “Ngươi có biết vì sao Hộ Đạo giả chỉ phái một Đạo Sứ đến tìm ngươi không?”

Diệp Huyền nói: “Bọn họ khinh thường ta?”

Tiểu Đạo cười cười: “Có một phần nguyên nhân này, có điều, nguyên nhân chủ yếu là vì bây giờ bọn họ đang có địch nhân cường đại hơn!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Địch nhân cường đại hơn?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Bọn họ bị kiềm chế!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc Ngũ Duy vũ trụ này lớn đến mức nào? Rốt cuộc có bao nhiêu thế lực cường đại?”

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Đưa tiền!”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo cười nói: “Thôi! Nể mặt ngươi đã tìm Ác Linh Thạch cho ta, ta sẽ miễn phí nói cho ngươi biết một chút! Thứ nhất, Ngũ Duy vũ trụ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Vì sao lại nói như vậy? Đối với một số người mà nói, nơi họ có thể đi là hữu hạn. Do đó đối với họ mà nói, Ngũ Duy vũ trụ rất nhỏ, nhưng đối với một vài người cường đại mà nói, ví dụ như ta thì Ngũ Duy vũ trụ rất lớn. Ít nhất, xét từ hiện tại thì nó không có biên giới, có điều đại đa số địa phương đều là hư vô. Mà còn có một vài nơi là do một vài thế lực mạnh mẽ mở ra để trú ngụ, bao gồm cả Vô Biên Địa Hạ thành này!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, Vô Biên Địa Hạ thành này là do ai tạo ra?”

Tiểu Đạo cười nói: “Còn nhớ độc cước nữ tử ngày đó ngươi gặp ở bờ sông không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhớ kỹ! Là do nàng ta tạo ra sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Chính là nàng ta! Có điều, người biết Vô Biên Địa Hạ thành này là do nàng ta sáng tạo, hiện giờ chỉ còn lại có hai người!”

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi và ai?”

Tiểu Đạo chớp mắt, cười nói: “Ngay trước mặt ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận