Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3672. Liệu cha có bị đánh chết không? (2)



Chương 3672. Liệu cha có bị đánh chết không? (2)




Một lát sau, Cốc Nhất dần lấy lại bình tĩnh, hắn ta nhận ra sự việc có gì đó sai sai!
Tại sao Huyền lão cứ để mặc Diệp Huyền làm loạn trên Linh Sơn?
Đây mới là trọng tâm của vấn đề!
Diệp Huyền chẳng thèm quan tâm đến Cốc Nhất mà quay người đi sang một bên, sau đó ngồi xuống, tiến vào tiểu tháp.
Tu luyện!
Với hắn mà nói thì nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là nâng cao thực lực của bản thân!
Thực lực mới là vương đạo!
Thấy Diệp Huyền vào tiểu tháp tu luyện, vẻ mặt Cốc Nhất ở phía dưới lập tức trở nên khó coi.
Cốc Nhất nhìn lão đầu, hắn ta do dự một lát rồi nói: “Huyền lão, ngươi…”
Huyền lão chẳng thèm quan tâm đến hắn ta mà lập tức quay người tiếp tục quét sân.
Cốc Nhất trầm mặc một hồi, ánh mắt thoáng hiện vẻ dữ dằn, hắn ta quyết định thử.
Nếu Huyền lão đã cho Diệp Huyền làm bừa ở Linh Sơn thì hắn ta ra tay, chắc đối phương cũng chưa chắc sẽ ra tay.
To gan một chút!
Nghĩ đến đây, Cốc Nhất đột nhiên biến mất, hắn ta xông thẳng tới chỗ Diệp Huyền trên Linh Sơn.
Mà đúng lúc hắn ta lại gần Diệp Huyền, Huyền lão chợt phất tay áo.
Uỳnh!
Chỉ thấy một đường bạch quang lóe lên, Cốc Nhất lập tức trở lại chỗ cũ. Khi hắn ta dừng lại, miệng hắn ta hộc máu tươi.
Cốc Nhất sững sờ!
Hắn ta nhìn Huyền lão: “Huyền lão…”
Huyền lão nhìn Cốc Nhất bằng ánh mắt lạnh lùng: “Còn ra tay nữa thì ta sẽ cho ngươi thần hồn tan nát!”
Cốc Nhất hoang mang: “Tại… Huyền lão… tại sao ngươi không ra tay với hắn mà lại ra tay với ta…”
Huyền lão liếc nhìn Cốc Nhất, hắn ta híp mắt lại: “Cút!”
Cốc Nhất kinh hãi, hắn ta không dám nói gì nữa, lập tức quay người rời đi.
Trên Linh Sơn, Huyền lão liếc nhìn vị trí Diệp Huyền, hắn ta trầm mặc không lên tiếng.
Ở sâu bên trong một dãy núi khác, sau khi Cốc Nhất dừng lại, vẻ mặt hắn ta khó coi vô cùng!
Một lát sau, hắn ta quay người liếc nhìn Linh Sơn, sau đó mới rời đi.
Chuyện này hắn ta không kham nổi nữa rồi!
Bởi lẽ hiện giờ Linh Sơn rõ ràng đang muốn bảo vệ Diệp Huyền!

Trên Linh Sơn, trong tiểu tháp.
Diệp Huyền cảm giác hiện giờ hắn hơi đau đầu, bởi lẽ giờ hắn mới là Mệnh Thể cảnh. Đừng nói ở Đạo Lâm Giới, dù có ở phía dưới thì cảnh giới này của hắn cũng quá thấp! Nếu như ở Đạo Lâm Giới thì đúng là thấp không nỡ nhìn!
Bắt buộc phải nghĩ cách nâng cao cảnh giới, rồi cả kiếm đạo nữa!
Tu luyện!
Trong khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Dù sao thì hắn cũng có đủ tài nguyên tu luyện. Phải biết rằng, sau khi Tuyết Sơn Vương hi sinh, tài nguyên của hắn ta đều rơi vào tay Diệp Huyền!
Hiện giờ hắn giàu có vô cùng!
Trong tiểu tháp, tu luyện bao năm tháng.
Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua!
Mà lúc này Diệp Huyền đã đạt tới Mệnh Hồn cảnh, tiếp đó hắn bắt đầu tu luyện Mệnh Thần!
Trong lúc tu luyện, hắn cũng không hề rảnh rỗi mà đã dạo khắp Linh Sơn, đương nhiên Linh Sơn vốn cũng chẳng lớn.
Trong một gian nhà tranh ở Linh Sơn, Diệp Huyền tìm được một vài cuốn cổ tịch. Không phải công pháp hay võ kĩ gì cả mà đều là sách tạp nham. Từ những đống sách tạp nham này, Diệp Huyền có thể hiểu được đại khái về Đạo Lâm Giới và Linh Sơn.
Võ đạo văn minh ở Đạo Lâm Giới có chín cấp, đây cũng là văn minh cao nhất đã biết, trừ Thần cấp văn minh ra!
Ở dưới Đạo Lâm Giới có vô số vũ trụ, có điều người ở những vũ trụ này đều bị Đạo Lâm Giới phong ấn. Giống như Táng Vực vậy, người phía dưới hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Đạo Lâm Giới, mà Đạo Lâm Giới cũng chẳng hứng thù gì với bên dưới!
Thực ra ngày xưa Đạo Lâm Giới thuộc văn minh dưới chín cấp. Có điều, có một khoảng thời gian, Đạo Lâm Giới xuất hiện một thiên tài siêu cấp, là Quân Đạo Lâm!
Người này đã tạo ra một cảnh giới trước nay chưa từng có: Vô!
Vô là gì?
Là hoàn toàn thoát ra khỏi cảnh giới, không ở trong bất cứ cảnh giới nào, không bị cảnh giới trói buộc!
“Tâm ta tự tại!”
“Niệm ta tự tại!”
“Thân ta tự tại!”
“Hồn ta tự tại!”
“Đạo ta tự tại!”
Tự tại là gì?
Không quan tâm đến thời không!
Không quan tâm đến thời gian!
Không quan tâm đến sinh mệnh!
Không quan tâm đến đại đạo!
Thoát khỏi tất cả, vì thế mới tự tại!
Đây chính là võ đạo lí niệm mà ngày xưa Quân Đạo Lâm đề ra. Còn hắn ta cũng là người đầu tiên thoát khỏi cảnh giới trong lịch sử, đạt đến cảnh giới tự do tự tại!
Vô cảnh!
Cũng bởi vậy mà hắn ta đã đưa Đạo Lâm Giới đạt tới văn minh cấp chín, mà Đạo Lâm Giới ngày xưa cũng không tên là Đạo Lâm Giới. Có điều, để tưởng niệm vị cường giả tuyệt thế này, thế giới này đã đổi tên thành Đạo Lâm Giới!
Từ Quân Đạo Lâm trở đi, Đạo Lâm Giới không còn ai có thể đạt tới Vô cảnh nữa!
Bởi vì quá khó!
Dù sau này Đạo Lâm Giới có kì tài là A Đạo Linh cũng chỉ mới đạt Bán Bộ Vô cảnh, mà A Đạo Linh cũng là người sáng lập ra Linh Sơn.
A Đạo Linh cũng là một sự tồn tại khủng khiếp. Nghe nói người này tu luyện từ lúc bắt đầu cho đến khi đạt Bán Bộ Vô cảnh chỉ mất chưa đến ba mươi năm!
Xem đến đây, Diệp Huyền không khỏi toát mồ hôi!
Ba mươi năm!
Mẹ kiếp!
Người này gian lận kiểu gì thế?
A Đạo Linh cũng là cường giả tuyệt thế có hi vọng đạt đến Vô cảnh nhất ở Đạo Lâm Giới, thế nhưng trăm vạn năm trước, A Đạo Linh trên Linh Sơn đột nhiên rời đi, chỉ để lại một đệ tử.
Hôm ấy, tất cả mọi người đều cho rằng A Đạo Linh đã đạt tới Vô cảnh, thế nhưng khi A Đạo Linh rời đi lại không có bất cứ động tĩnh nào cả!
Không một ai biết nàng đã đi đâu, càng không ai biết nàng đã đạt Vô cảnh hay chưa!
Bên trong ngôi nhà tranh, Diệp Huyền đóng cuốn cổ tịch lại, hắn trầm mặc.
Vô cảnh!
Hắn quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài nhà tranh, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoang mang.
Vô cảnh ở Đạo Lâm Giới… hình như có vẻ giống với Thanh Nhi và cha hắn.
Cuộc sống nhị đại của hắn sắp kết thúc rồi đúng không?
Liệu cha hắn có bị người khác đánh chết không?
Thanh sam nam tử: “…”
Hết chương 3672.



Bạn cần đăng nhập để bình luận